
n, sóng lòng cuồn cuộn, lại cố gắng áp chế. Hắn cùng với nàng có duyên từ con dấu, dây dưa cũng bởi vì con dấu,
nàng đưa cho hắn, chính là cắt đứt, ý tứ muốn rời đi.
Con dấu đỏ dưới ánh nến càng thêm rực rỡ. Hắn cầm lấy một cái, buông, lại cầm lấy một cái.
- “Được, ta muốn cái này.” Hắn nói xong, lập tức đi ra.
Tiểu Từ nghe giọng điệu hắn cảm thấy kỳ quái, giống như dỗi, giống như tức
giận. Nàng ngẩn người, đi đến trước bàn, cầm lấy con dấu còn lại, Vân
Thâm.
Nàng thở dài, cẩn thận cân nhắc, đi ra khỏi phòng, đến trước cửa phòng Thư Thư.
Thư Thư ở dưới ánh đèn cẩn thận nhìn con dấu kia, Tiểu Từ.
- “Thứ này, ta giữ cũng vô dụng, tặng cho ngươi.”
Thư Thư nâng mi mắt, nhìn con dấu trong tay nàng, thứ hắn từng tâm tậm niệm niệm, trăm phương ngàn kế muốn có được đang ở ngay trước mắt, nàng tự
tay đưa cho hắn. Hắn lại cảm thấy một bước gian nan, không thể nhận. Là
vì của nàng đưa tặng giống như muốn bố thí? Là vì tiếp nhận rồi liền có
nghĩa tất cả cùng với nàng chỉ là lợi dụng? Còn bởi vì từ nay về sau
trong lòng hắn không thể tìm ra một lý do chính đáng để làm phiền nàng?
- “Ta thực sự giữ cũng vô dụng, nếu ngươi không dùng, vậy thì ném đi.”
Nàng nói xong, bỏ con dấu xuống liền xoay người.
Thư Thư vội vàng đứng lên, ngăn nàng.
- “Tiểu Từ, ta hiện tại đối với nàng, không phải vì thứ này.”
- “Ta biết.”
- “Nàng thì biết cái gì? Nàng có biết, nếu như bắt buộc phải chọn một, ta sẽ không chọn con dấu này không?”
Tiểu Từ vẫn không quay đầu, thản nhiên nói: “Thư Thư, ngươi không phải người hành động theo cảm tính, ta biết ngươi muốn làm đại sự. Ngươi có nguyên tắc của mình, tuy rằng có nhiều việc ta không hiểu, cũng khó chấp nhận. Nhưng là, ta nguyện ý thành toàn cho ngươi. Cứ coi như là cảm tạ.”
- “Ta muốn không phải là cảm tạ.”
- “Ngươi muốn cái gì? Chẳng lẽ không phải là con dấu?”
- “Ta muốn cái gì, nàng biết rõ. Ta đã từng nói qua, có muốn hay không ta lặp lại một lần.”
- “Không cần.” Tiểu Từ vội vã muốn chạy trốn.
Thư Thư thở dài một tiếng, vòng tay ôm lấy nàng.
Tiểu Từ vội vàng giãy dụa, Thư Thư thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích, động một chút ta liền làm tiểu nhân.”
Hắn nới lỏng, chỉ dùng bàn tay đặt lên hai bả vai nàng. Trong lòng nàng
thoáng thả lỏng, không dám lại dãy dụa, hắn nói được thì làm được, nàng
vẫn nguyện ý tin hắn là một quân tử.
- “Tiểu Từ, ta rất muốn cùng nàng. Nếu nàng nguyện ý.”
- “Ngươi biết trong lòng ta chỉ có Kế Diêu.”
- “Ta biết, nàng tính nói như thế nào, làm như thế nào, để cho hắn không tìm thấy nàng, nổi điên phát cuồng sao?”
Trong lòng nàng chìm xuống, nên làm thế nào? Quá để ý đến cảm nhận của hắn, cho nên làm như thế nào cũng thấy sai.
- “Thư Thư, ngươi nói yêu một người thì có thể nhớ rõ lâu, hay là hận một người thì nhớ lâu hơn?”
Cánh tay hắn cứng đờ, không biết phải trả lời như thế nào.
- “Nàng là muốn làm cho hắn quên nàng, hay là muốn hắn phải nhớ rõ nàng?”
Nàng hắng giọng, kiên quyết nói: “Đương nhiên là, quên.”
- “Được rồi, ta liền truyền tin đến, nói nàng cùng ta bỏ trốn.”
Tiểu Từ buồn bực, tránh khỏi cánh tay của hắn.
- “Ta không phải cùng ngươi nói giỡn.”
- “Ta cũng không phải.”
- “Ta không muốn làm tổn thương hắn. Thầm nghĩ để hắn chậm rãi phai nhạt là tốt rồi.”
- “Nàng cảm thấy hắn sẽ như thế sao?”
- “Thời gian dài nhất định sẽ, xuất hiện một người khác, sẽ.” Ngữ khí
của nàng bi thương không thể kiềm chế, sợ nước mắt rơi xuống trước mặt
hắn, chỉ có thể vội vàng rời đi.
Thư Thư nhìn con dấu trên bàn,
tâm tình phức tạp khó thể nói nên lời. Không có cảm giác mừng rỡ như
điên, chỉ có phiền muộn cùng sầu não. Nàng đưa tới vật này, giống như
cắt đứt mọi liên hệ đối với hắn, làm cho hắn bất an, hiển nhiên ý của
nàng đã định, hắn càng muốn giữ lại. Hôm sau, Tiểu Từ đột
nhiên đưa ra đề nghị đến xem hoàng lăng Vân thị. Thư Thư đối với hết
thảy yêu cầu của nàng đều nguyện ý thỏa mãn, chỉ cần nàng lưu lại.
Trên bãi đất trống trải, hoàng lăng dựa vào núi, khí thế to lớn mà tịch
liêu. Trăm năm huy hoàng rực rỡ giờ bất quá chỉ còn những viên đá trên
mảnh đất điêu tàn, mặc dù có đôi kim thế ngọc còn sót lại dưới tà dương
phát ra ánh sáng lập lòe, chẳng qua chỉ trong chốc lát. Triều đại sớm
thay đổi, không còn vinh quang ngày xưa.
Tiểu Từ nhìn nửa ngày, đột nhiên hỏi: “Chỗ đó vì sao chỉ có một ngôi mộ?”
Thư Thư nhìn về phía ngón tay nàng, nói: “Đó là phần mộ của công chúa tiền triều Vân Tưởng.”
- “Ngươi nói cái gì? Nàng tên Vân Tưởng?” Tiểu Từ đột nhiên cảm thấy có
loại cảm giác kỳ dị. Dược vương cốc bia mộ kia, cũng khắc cái tên Vân
Tưởng này, như vậy thật quá khéo! Phụ thân ngày đó khắc lên bia mộ cái
tên đó, là muốn cấp một cái tên cho ái nữ, hay là còn có dụng ý nào
khác?
Thư Thư cảm khái nói: “Nghe nói bên trong chôn bảo vật trân quý nhất thiên hạ. Dùng ba ngàn dạ minh châu thắp sáng trần lăng, bởi
vì nàng sinh tiền lá gan rất nhỏ.”
- “Thật không?”
- “Trên đỉnh núi có một hành cung. Nghe nói là nơi ở của nàng năm đó, về sau bị niêm phong.”
Thư Thư giơ ngón tay chỉ về phía xa xa, mây mù lượn lờ.
Tiểu Từ vốn định