
, đáp: “Phải.”
Tiểu Từ mờ mịt khiếp sợ, run rẩy hỏi: “Như thế nào, như thế nào lại ở chỗ này?”
Nàng phất váy dài một cái, từ trên cây anh túc nhẹ nhàng xẹt qua, trong mắt
mang theo mê ly sâu thẳm, khinh mạn nói: “Bởi vì nhất mộng đầu bạc được
chế từ cây anh túc, nàng chết vì nhất mộng đầu bạc, cho nên Tiêu Dung
đem nàng mai táng ở trong này. Như thế nào, ngươi không biết sư phụ mình có nữ nhi?”
- “Không, không biết.”
- “Sư phụ ngươi hàng năm đều đến dược vương cốc bồi nàng, ngươi cũng không biết?”
- “Ta chỉ biết sư phụ đến dược vương cốc, lại không biết lý do.” Tin
tức này đến quá mức đột ngột, làm cho Tiểu Từ vừa kinh ngạc vừa ảm đạm,
hồi tưởng sư phụ thường đứng một mình nhìn về tuyết sơn biểu tình sững
sờ, rốt cuộc hiểu được trong lòng người thì ra có nỗi khổ riêng, trách
không được người thương yêu nàng như vậy, trách không được người thường
giống như có tâm sự. Thì ra là thế.
Nàng đứng lặng giữa biển hoa, sợ hãi cùng kinh diễm vừa rồi toàn bộ tiêu tán, chỉ còn lại tiếc nuối
cùng bi thương. Đóa hoa xinh đẹp như vậy, lại chế ra nhất mộng đầu bạc,
đoạt đi tính mạng con người, chôn vùi tuổi xuân.
Lại giương mắt,
chỉ thấy Thư Thư ở trên vách núi như một cánh hồng nhạn nhanh nhẹn hạ
xuống, trong tay có rất nhiều băng liễu thảo.
Hắn nhìn thần sắc Tiểu Từ so với vừa rồi có sai biệt, cố tình thoải mái hỏi: “Các ngươi nói cái gì đó? Nghiêm túc như vậy?”
Tang Quả thản nhiên đáp: “Không có gì, đang nói đến hoa.”
Dư quang của hắn nhìn lướt qua bụi hoa, không biết nàng vừa rồi có thấy
không. Hắn bất động thanh sắc che ở phía trước, vội vàng nói: “Tiểu Từ,
chúng ta trở về thôi. Tang Quả, làm phiền ngươi rồi.”
Tang Quả
động đậy khóe môi, nhàn nhạt cười. Ba người ra khỏi dược vương cốc liền
lên đường. Trong xe ngựa có thêm Tang Quả càng chật hẹp. Nàng giống như
một khối băng ngọc, đẹp thì đẹp thật, nhưng làm cho người khác không thể thân cận, quanh thân đều bao trùm hơi thở lạnh lùng xa cách.
Tang Quả tựa hồ rất ít khi xuất môn, ngồi trên xe ngựa xóc nảy mày liễu nhíu chặt, thỉnh thoảng lại điều chỉnh tư thế, tựa hồ không thoải mái. Tiểu
Từ tâm sinh áy náy, chân thành nói: “Tang Quả cô nương, để cô nương vất
vả đến U Châu như vậy, phần ân tình này, ta và Kế Diêu sau này nhất định sẽ báo đáp.”
Tang Quả nhu nhu cánh tay, lạnh lùng nói: “Không cần báo đáp. Ngươi chỉ cần đáp ứng ta một điều kiện là được.”
- “Chuyện gì?”
- “Nếu ta xem trọng thứ gì đó của ngươi, ngươi có thể bằng lòng từ bỏ
thứ mình yêu thích cho ta?” Nàng không thiếu ngân lượng, chỉ thích những thứ đồ cổ quái.
Tiểu Từ rộng rãi cười: “Chỉ cần không phải người, cái gì cũng được.” Trừ bỏ Kế Diêu, cái gì nàng cũng không tiếc.
Tang Quả hiển nhiên nghe ra ẩn ý trong lời nói của nàng, đuôi lông mày khẽ nhếch, hừ một tiếng: “Nam nhân là thứ gì đó sao?”
Cúng đúng, nàng chỉ nói muốn thứ gì đó, không bao gồm người, Tiểu Từ thả
lỏng, cười nói: “Đúng, nam nhân không là gì.” Nàng nói xong đột nhiên
phát giác lời này còn có ý nghĩa khác, lại nhìn thấy Thư Thư, cả mặt đều đen.
Tiểu Từ vội cười làm lành: “Thư Thư, ta không phải nói ngươi.”
- “Ta không phải nam nhân?”Thư Thư vẻ mặt càng thêm xanh đen.
Tang Quả đột nhiên bật cười. Đối Tiểu Từ nói: “Càng nói càng không rõ, còn nói làm gì.”
Tiểu Từ cũng cảm thấy như thế, đơn giản đối Thư Thư cười cười, cũng không giải thích.
Một phút vui đùa qua đi, không biết vì sao sao thần sắc Tang Quả trở nên
nhu hòa hơn, thỉnh thoảng cùng Tiểu Từ tán gẫu vài câu, không giống như
lần đầu gặp mặt lạnh như băng Ban đêm một hàng bốn
người đi vào trong khách điếm. Tiểu Từ nằm ở trên giường, mãi không ngủ
được, hận không thể ngay lập tức chắp cánh bay về U Châu. Không biết Kế
Diêu bây giờ ra sao. Mấy dược vị kia cũng không nguy hiểm đến tính mạng, nàng rốt cuộc buông xuống sầu lo.
Đột nhiên, những câu nói ngắt
quãng khi Kế Diêu thanh tỉnh chợt xâm nhập trong đầu. Mấy ngày trước lo
lắng bệnh tình của hắn không rảnh ngẫm nghĩ. Hôm nay nhớ đến, như thế
nào cảm thấy có chút kỳ quái. Mộ Dung Trực vì sao có ấn ký màu đỏ giống
nàng? Ấn ký kia thực rất đặc biệt, hình dạng như một bông anh túc, lại
có màu đỏ. Nàng cũng từng suy đoán là một cái bớt, nhưng làm sao có thể
có một cái tương tự ở trên người khác?
Nhớ tới cây anh túc trong
dược vương cốc, diễm lệ xinh đẹp. Ngón tay nàng kìm không đậu vuốt ve
hồng ấn. Đột nhiên, trong lòng nàng chấn động mạnh mẽ, một ý niệm trong
đầu như mũi tên phá không mà đến, trực tiếp cắm vào lồng ngực, làm cho
nàng sợ run. Không có khả năng! Nàng muốn phủ định, nhưng ý niệm kia cứ
như mọc rễ ở trong lòng nàng, dù chặt thế nào cũng không đứt.
Nàng vén chăn, đứng ở trên mặt đất, lòng bàn chân tiếp xúc với mặt đất lạnh
lẽo, cảm giác lạnh lẽo xuyên đến tận tim. Nàng có chút run rẩy, mặc giày vào, chạy ra khỏi cửa.
Tang Quả ngủ ở phòng bên cạnh, chỉ vài
bước chân nàng đã đứng trước cửa, bàn tay đưa lên lại chậm chạp hạ
xuống. Giống như tiếng gõ cửa này sẽ quyết định vận mệnh một quân cờ.
Rốt cuộc, nàng hít thật sâu một hơi, gõ mạnh một tiếng, trong màn đêm y