pacman, rainbows, and roller s
Chào Em, Như Hoa!

Chào Em, Như Hoa!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323051

Bình chọn: 8.00/10/305 lượt.

ột hồi sau nhỏ giọng nói với hắn: “Văn Sơ, cám ơn anh quan tâm

đến tôi. Lần trước ở nhà anh...... Đã quấy rầy anh. Chỉ là...... Như

Hoa, kỳ thật không bằng hoa, Như Hoa là người bình thường, ở sa mạc cũng có thể sinh tồn. Nếu anh thật sự coi tôi là bạn, xin hãy cư xử với Tự

Ngọc tốt một chút, em tôi không xấu như anh tưởng đâu.”

Văn Sơ cũng không lên tiếng, trong lòng khẽ thở dài. Như Hoa kỳ thật không bằng

hoa, những lời này từ miệng Lỗ Như Hoa nói ra, thật sự rất nặng nề, đè

chặt vào tim Văn Sơ, ép tới nỗi hắn cảm thấy rầu rĩ. ăn Sơ mở laptop ra, nhấn mật mã khởi động máy, mở ra một trang word,

đánh một hàng chữ: Đối tượng cô thầm mến? Lỗ Như Hoa đờ đẫn, não bắt đầu phóng điện, phản ứng lại: Tại sao không thể làm bạn trai của tôi? Văn

Sơ bị điện giật - Mắt hắn không đến nỗi kém như vậy chứ!

“Một mình cô ở trong này có được không?” Văn Sơ hơi do dự, quan sát thái độ Lỗ Như Hoa......

Lỗ Như Hoa kiên quyết gật đầu.

“Được, vậy tôi về nhà anh tôi.” Văn Sơ nhếch khóe miệng cười cười, chậm rãi mở cửa phòng, trong lòng lại cảm thấy không nỡ, hoang mang rối loạn .

Lỗ Như Hoa đột ngột mở miệng: “Chờ một chút.”

Văn Sơ quay

lại nhìn cô. Đầu tiên, cô chạy sang bàn bi da rút ra một cái túi tròn,

lấy vài đồng tiền, lại mở mở mấy hộp giấy, đào bới tìm ra mấy đồng tiền

nữa, cẩn thận đếm một lần, đi tới đưa cho Văn Sơ: “ Ở đây có hai mươi

tệ, gọi taxi đi, bên ngoài rất lạnh.”

“Hai mươi tệ?” Văn Sơ ngơ ngẩn : Trên tay Lỗ Như Hoa là những tờ tiền, mệnh giá lớn nhỏ có đủ, còn thêm mấy đồng xu.

“Không đủ sao?” Lỗ Như Hoa nhìn phản ứng của Văn Sơ, có chút sốt ruột,

“Lúc đi không mang theo thẻ ATM, không ra ngoài rút tiền được rồi, làm

sao bây giờ?”

“Đủ rồi.” Văn Sơ mỉm cười ngắt lời, trong bàn tay nắm chặt này giữ những tờ tiền vụn vặt, trong lòng cảm thấy ấm áp, dường

như căn phòng nhỏ cũng không còn lạnh nữa.

“Tốt rồi.” Lỗ Như Hoa

thở phào nhẹ nhõm, nghĩ một hồi, lại cởi khăn quàng cổ xuống, kiễng

chân, quàng sơ lên cổ hắn, “Ăn mặc phong phanh quá, tôi cho anh mượn.”

Cái khăn quàng cổ và ba lô kia gần như là là hai món đồ ‘đại diện’ cho

sự có mặt của Lỗ Như Hoa. Khi quàng khăn, Văn Sơ có thể cảm giác được

trên đó có một loại hương thơm ôn hòa bình yên, dĩ nhiên không phải là

nước hoa, đó là thứ mùi chỉ thuộc về Lỗ Như Hoa, tinh khiết và dễ chịu.

Không kịp nói với cô một tiếng “Cảm ơn !”, Văn Sơ hoảng hốt bước ra khỏi căn phòng nhỏ.

“Văn Sơ!” Lỗ Như Hoa bỗng ló đầu ra.

“Ừ?” Hắn mãnh liệt quay đầu, cảm thấy một niềm vui nhỏ bé râm ran.

“Hai mươi tệ tôi chỉ cho mượn, phải trả lại đó!” Lỗ Như Hoa nói rất nghiêm túc.

Niềm vui trong lòng hắn nháy mắt bị tiêu diệt một nửa.

Nửa còn lại giữ cho hắn nở nụ cười lễ độ: “Biết rồi, cô gái tham tiền!”

Cửa phòng đóng lại rất nhanh.

Văn Sơ dở khóc dở cười nắm hai mươi tệ tiền lẻ. Chắc chắn không đủ, mà

cơ bản cũng không cần dùng tiền, hắn chỉ cần gọi xe, đến nhà thì nói Văn Phỉ trả là được. Nhưng hắn vẫn cầm tiền, bởi vì......

Không biết bởi vì sao!

Từ nhỏ đến lớn, số tiền hắn bỏ trong túi quá nhiều, đến mức hắn chán,

nên rất ít khi sử dụng tiền mặt mua sắm - hắn không thích lúc nào trong

người cũng cộm một bó tiền to. Nhưng những tờ bạc lẻ Lỗ Như Hoa đưa cho

hắn, lại làm cho hắn yêu thích không thôi, cảm thấy như lấy được đồ quý.

Đêm nay người nghèo Như Hoa đột ngột phá lệ dễ thương, vì nguyên

nhân gì? Văn Sơ thật hoài nghi cảm giác của chính mình, bứt rứt mà không thể giải tỏa. Hắn chầm chậm tiến vào một con hẻm, bên ngoài quả thật

rất lạnh, nhưng kỳ lạ là hắn không có cảm giác sốt ruột muốn về nhà.

“Gâu gâu......” Không biết trong khuôn viên nhà ai truyền đến tiếng chó sủa, làm hắn giật thót.

Hẻm này có chó, chắc chắn là chó hoang. Cho dù đã được nuôi dưỡng cũng

có thể sẽ cắn bậy...... Không chừng còn mắc bệnh dại, Văn Sơ lo sợ nghĩ.

Trong hẻm bước ra hai người đeo kính, đang cầm sách, có vẻ là sinh viên, đàn ông, vừa đi vừa tán gẫu: Tỉ lệ phân chia lượng thuốc ở phòng

thí nghiệm có vấn đề...... Ngày mai phải tính lại số liệu...... đồ ăn ở

căn tin trường học càng ngày càng khó ăn...... Học xong thạc sĩ sẽ

chuyển tiếp tiến sĩ......

Nghiên cứu sinh trường S? Nhất định là

giả! Tuyệt đối là giả! Phòng thí nghiệm? Hừ, đã trễ thế này, không chừng là mới từ quán bar mới ra. Đi quán bar làm gì? Đương nhiên là uống

rượu. Ừ, hai người kia nhất định là bợm rượu, nhất định! Văn Sơ tiếp tục suy diễn.

Tiếng chó sủa trong con hẻm nhỏ lại vang dội, lại có kẻ

nát rượu gần đây, Lỗ Như Hoa ở một mình chẳng phải là rất nguy hiểm?

Chắc chắn rồi! Văn Sơ dừng lê dép, cảm thấy đây là lúc hắn nên thể hiện

phong độ, cứu Lỗ Như Hoa khỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng.

Vì thế,

lúc Lỗ Như Hoa vừa cầm mấy hộp giấy trên bàn bi da ném xuống sàn nhà,

chuẩn bị “lên giường”, cánh cửa nhỏ truyền đến tiếng gọi dồn dập của Văn Sơ: “Lỗ Như Hoa, tôi đây!”

Sao lại quay lại? Lỗ Như Hoa buồn bực ra mở cửa, Văn Sơ lập tức lẻn

vào, vẻ mặt cực kỳ chính nghĩa, hoàn toàn trái ngược với giọng nói dửng

dưng: “Anh tôi không có nhà, tôi không có c