Teya Salat
Chào Em, Như Hoa!

Chào Em, Như Hoa!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322530

Bình chọn: 8.00/10/253 lượt.

Đưa mắt nhìn

hàng người tiến chậm rì rì phía trước, để đến nơi chắc cũng phải một lúc lâu nữa, Văn Sơ lại thấy hơi bực. Haizzz, thôi thì cứ coi cô ta là một

nữ sinh bình thường đi, một quý ông có trách nhiệm phải giúp đỡ tất cả

những phụ nữ anh ta gặp, cho dù phụ nữ ấy là đồ ma nữ.

Thò ra hai

ngón tay khẽ nâng đáy ba lô của Lỗ Như Hoa, Văn Sơ tự thề rằng hai ngón

tay đối với hạng người như cô ta là đã quá tử tế rồi.

Ba mươi giây sau, ba ngón tay.

Sau một phút, có bốn ngón tay xuất hiện.

Hai phút nữa trôi qua, cả một bàn tay…

Càng đỡ, trong lòng Văn Sơ càng bực, càng cáu, cô ta là loại con gái gì mà ba lô nặng thế không biết. Không phải thục nữ, không phải, nhất định không phải.

Cuối cùng cũng gần đến lượt rồi. Toàn bộ đầu óc Lỗ Như Hoa đang hoàn toàn tập trung vào việc tiết chế cơn giận ngùn ngụt,

huống hồ cô có thế nào cũng không thể ngờ đến việc Văn Sơ lại có thể

ngầm ở sau lưng giúp mình một tay…

Đằng trước chỉ còn ba người… hai người… một người… Đến rồi!

Lỗ Như Hoa vui mừng hớn hở tiến tới trước một bước, vừa chuẩn bị chạm

đến bàn lĩnh quân phục thì bỗng từ đâu một “bức tường thịt” di động đột

ngột chen tới chặn ngang tầm mắt. Cô bước về phía bên trái nửa bước,

“tường thịt” cũng đi về bên trái nửa bước, cô chuyển sang bên phải nửa

bước, tường thịt cũng chặn đủ nửa bước về bên phải. Không chỉ có thế,

tường thịt còn phát ra một âm thanh cực kỳ chân thành: “Em là Văn Sơ –

sinh viên mới khoa Sơn dầu, đến lĩnh quân phục. Chắc phải gọi chị là đàn chị rồi, chị vất vả quá!”.

“Văn Sơ, cậu chen hàng thế hả?” Lỗ Như Hoa cuối cùng cũng phát điên.

Văn Sơ quay sang nhìn cô, sắc mặt không biểu lộ điều gì, “Bạn ơi, mình

thật sự có việc gấp lắm, có thể nhường mình một chút không? Cảm ơn

nhiều”.

“Này bạn, phải biết giúp đỡ nhau chứ, nhường cậu ấy một

chút thì có sao.” Bà chị phát quân phục xen vào nói đỡ. Hứ, chị ngồi đấy mà nói có bị đau lưng đâu cơ chứ. “Cậu là Văn Sơ phải không? Quân phục

của cậu số lớn nhất, ừ, nhớ chú ý nắng nôi đấy, học quân sự mệt lắm… cậu ở ký túc xá nào?… à, số điện thoại của cậu là…”

Lỗ Như Hoa bất lực đứng nhìn cái lưng của Văn Sơ, “lắng nghe” đàn chị “dạy dỗ” cậu em đẹp

trai, chỉ biết thầm nén tiếng thở dài: Trời ơi là Trời!

Thời gian Văn Sơ lĩnh quân phục gấp đôi những người khác, mãi sau

mới cầm bộ đồ rằn ri từ tay bà chị, quay lại mỉm cười nói nhỏ vào tai Lỗ Như Hoa: “Cô xem, tôi cứ tưởng đứng đâu là đứng đó luôn, ai dè vẫn

nhanh hơn cô một bước”.

Lỗ Như Hoa không tỏ thái độ gì, chỉ cảm

thán một câu: “Con người từ lúc sinh ra chính là đang từ từ bước đến cái chết. Tôi chẳng ngại cậu bước nhanh hơn một bước đâu, thật đấy”.

Văn Sơ nhã nhặn vẫy tay bước đi, nhưng trong lòng vẫn thầm nhẩm lại lời

nói của Lỗ Như Hoa, phân tích kỹ lưỡng, nghĩ ngợi từng từ… Không rõ ý

lắm…

Nhưng hình như cô ta đang mắng mình thì phải…

Trên con đường đầy bóng mát giữa khuôn viên khu C.

Văn Sơ tay cầm bộ đồ rằn ri tản bộ về phía ký túc xá. Đằng sau hắn không xa là Lỗ Như Hoa với mấy bộ rằn ri khác y hệt.

Nói đến vụ lĩnh quân phục của Lỗ Như Hoa khi nãy, “bậc đàn chị” không

hề lằng nhằng gì hết, rút phắt ngay hai bộ quân phục sạch sẽ thẳng thớm

dúi vào tay Lỗ Như Hoa, ra sức thể hiện hình ảnh một thành viên Hội học

sinh có hiệu suất làm việc tuyệt vời. Lỗ Như Hoa cười thầm trong bụng,

đẹp trai thì cũng chẳng ăn thua, công việc chỉ cần một phút là xong thì

Văn Sơ kia lại bị dây dưa ra đến tận năm phút.

Được rồi, nhanh

nhanh đưa đồ đến cho Tự Ngọc và Hoàng Kinh Vũ thôi, buổi chiều còn dư

được tí thời gian làm việc khác chứ. Lỗ Như Hoa rảo những bước dài về

phía trước.

Vấn đề là, đến khuôn viên khu C chỉ có đúng một con

đường, thật là oan gia ngõ hẻm, cũng chẳng biết có phải tên Văn Sơ kia

cố ý không mà cứ bước rề rề y như mấy bà cụ theo tục bó chân vậy.

Không tức giận, không tức giận! Khách hàng là Thượng đế! Lỗ Như Hoa hít sâu.

“Lỗ Như Hoa, đi đâu thế?” Tiếng chuông xe đạp lanh lảnh vang lên từ đằng sau kèm theo một giọng nam chào hỏi cô.

Là Tiếu Thanh, cũng là sinh viên năm nhất khoa Kiến trúc, bạn cùng lớp với Lỗ Như Hoa.

“Tôi đến đưa quân phục cho em trai.” Lỗ Như Hoa tươi cười trả lời, cô rất có cảm tình với Tiếu Thanh.

Nguyên nhân thứ nhất: Tiếu Thanh đối đãi với mọi người rất tốt, mua của cô n thứ đồ linh tinh thượng vàng hạ cám, vô cùng chiếu cố công việc

buôn bán của cô.

Nguyên nhân thứ hai: Đẹp trai!

Đương nhiên, nguyên nhân chính vẫn là đẹp trai.

Lỗ Như Hoa tuy vẫn tự nhận không phải loại háo sắc, nhưng cảnh đẹp vui

mắt, đẹp trai là để ngắm, để ngắm lại không ngắm là phải tội. Nói đến

đẹp trai, Lỗ Như Hoa bỗng bất giác liếc về phía cái lưng của Văn Sơ,

hừm, hắn và Tiếu Thanh đều là hai anh chàng đẹp trai, cùng học một

trường, mà sao tính tình lại khác xa nhau đến thế được nhỉ?

“Cần giúp gì không?” Tuy là câu hỏi, nhưng Tiếu Thanh đã dừng ngay

xe lại, cũng chẳng cho người khác cơ hội từ chối, tự tiện lôi phắt cái

ba lô của Lỗ Như Hoa đeo lên phía trước ngực mình rồi khoát tay: “Lên

xe, tôi đưa đi”.

“A… Tiế