
o cậu thì ai che chở?"
Lương Hoà gục đầu tựa vào vai Hạ An Mẫn: “Mẫn
Mẫn, tối nay ở lại đây ngủ với mình đi."
-------------------------------
Lương Hoà cả người lạnh ngắt, vừa vào nhà đã bị Hạ An
Mẫn đẩy vào phòng tắm đi tắm nước nóng. Tắm xong đi ra liền thấy di động kêu rì
rì, mở ra xem thì ra là tin nhắn của Phùng Trạm.
"Hôm nay phu nhân đi chơi với bạn bè,
lúc về cứ nhắc không biết lúc nào được bế con của đội trưởng, liền mua đồ ăn
cho chị. Ai ngờ đến không gặp chị, gọi điện thoại cũng không nhấc máy, phu nhân
sốt ruột mới nói như vậy, chị đừng có buồn".
Lương Hoà vừa lau tóc vừa đọc tin nhắn, đọc gần xong thì bị Hạ An Mẫn giật lấy
điện thoại, cô bạn nhìn qua liền hừ một tiếng ném điện thoại lên sô pha.
Lương Hoà cười: “Sao
vậy? Cái điện thoại có trêu chọc cậu đâu?"
Hạ An Mẫn thả người rơi trên sô pha, túm lấy điều khiển tivi bấm lung tung một
hồi, giọng cấm cảu hầm hừ căm phẫn, "Mình
không thích cái kiểu bề trên của mẹ chồng cậu, phu nhân của tướng quân à? Phu
nhân nhà giàu à? Cuối cùng cũng chỉ là một bà lão năm mươi tuổi."
Vốn đã nghe quen miệng lưỡi độc địa của bạn, nhưng dù
sao đó cũng là mẹ của Cố Hoài Ninh, Lương Hoà nghe không được, đẩy Hạ An Mẫn
một cái tỏ vẻ không đồng ý.
Hạ An Mẫn lườm cô, than thở: “Hừ,
không cho nói à? Mình cho cậu biết, mâu thuẫn giữa mẹ chồng cùng con dâu là vô
chừng vô mực, không thể nói trước được, nhất là những nhà giàu có như nhà chồng
cậu. Cậu bây giờ chỉ có hai con đường để lựa chọn, một là đối đầu cùng bà ấy,
đấu một sống một chết. Hai là cậu túm lấy con trai bà ấy, thỏ thẻ nước mắt, làm
cho bà ấy tức giận mà không làm gì được. Haizz, thật sảng khoái.."
Lương Hoà hắt xì một cái, vội vàng lấy khăn tay bịt
miệng, tiện thể nhét khăn vào miệng Hạ An Mẫn, "Im
ngay, nín ngay, nói bậy nói bạ gì đâu không."
Hạ An Mẫn dúi đầu cô một cái: “Bị
cảm rồi đấy, biết không?". Nói xong thở dài lắc
đầu cảm thán: "Đúng là không dễ dạy chút nào."
Cô đứng dậy, mở tủ lạnh lấy gừng đi nấu nước gừng cho Lương Hoà uống.
Lương Hoà ôm gối đứng tựa vào cửa bếp ngẩn người. Nghĩ
lại Hạ An Mẫn nói vẫn có phần đúng, quả thật là cô không dám cương cùng Lý
Uyển. Nhẹ nhàng ngoan ngoãn làm một người vợ uất ức, ngay cả Hạ An Mẫn đều nhịn
không được mà mắng cô.
Hạ An Mẫn quay đầu lại thấy Lương Hoà đứng đó liền
thúc giục: “Đứng đấy làm gì, có thấy lạnh không
hả?"
Lương Hoà cười: “Không
sao, mình nói cho cậu biết, nửa tháng nay đây là lần đầu tiên bếp nhà mình nổi
lửa đấy nhé, cũng là cậu nấu đầu tiên, thấy vinh dự chưa?"
Hạ An Mẫn trừng mắt nhìn cô, lại nhìn một loạt dụng cụ
nấu ăn gọn gàng xinh đẹp được sắp xếp chỉnh tề, trong lòng chợt cảm thấy hoảng
hốt mà không hiểu tại sao.
-----------------------
Nước gừng nấu xong được đổ ra bát, Lương Hoà bê lên
vừa thổi vừa uống. Hạ An Mẫn lại sờ soạng đi ra sô pha tìm điện thoại của Lương
Hoà, lục tìm cả buổi không thấy, mới ngẩng đầu hỏi: "Này,
chồng cậu tên là Cố gì ấy nhỉ?"
Đang uống nước gừng Lương Hoà suýt nữa thì nghẹn. Cô
cố gắng nuốt xuống lại ho khan vài tỉếng mới trợn mắt hỏi bạn: “Cậu
tìm số điện thoại của anh ấy làm gì? Giờ này muộn rồi, không được gọi!”, dừng
một chút cô lại nói thêm "Diễn tập quân sự hình như
sắp bắt đầu rồi."
Hạ An Mẫn mặc kệ không thèm quan tâm tới mấy chuyện
đó: “Nếu cậu không nói, mình cứ tìm thấy
người nào họ Cố trong này thì mình gọi à nha, lần lượt từng người, mặc kệ đêm
hôm khuya khoắt mặc kệ nhiễu loạn dân tình, dù sao cũng là điện thoại của cậu!”
Lương Hoà quả thật là bị ốm rồi, cả người không có
chút sức lực, không thể lấy lại di động từ trên tay bạn, cô tức giận dậm chân
quăng ra ba chữ: “Cố Hoài Ninh".
Hạ An Mẫn cảm thấy mỹ mãn ấn phím bấm số gọi ngay.
Tiếng chuông vang một hồi lâu mà không có người nghe máy, Lương Hoà đứng bên
cạnh cẩn thận nghe, hơi bực bội tủi thân, định chộp lấy điện thoại tắt đi không
gọi nữa, đột nhiên người bên kia lại cầm máy. Hạ An Mẫn nhanh chóng vứt điện
thoại sang cho cô, ý bảo cô nghe.
Cô cầm điện thoại trên tay, nghe giọng nói của anh
trầm, ấm, xuyên qua điện thoại vang lên: “Lương Hoà?"
Anh chưa ngủ, cô hít một hơi áp điện thoại vào tai: “Em
đây!"
Thấy có người trả lời, anh thở dài nhẹ nhõm: “Sao
vậy? Có chuyện gì?"
Cô đột nhiên không biết nói gì, quanh co một lúc lại
đột nhiên bật ra một câu làm cô chỉ muốn trốn luôn: “Em..
em bị cảm rồi!"
Cố Hoài Ninh im lặng một lúc, cô tưởng anh không biết
nên nói cái gì, lại nói nhanh thêm một câu: “Ừm..
em vừa uống nước gừng rồi, bây giờ cũng đã không sao."
Hình như anh cười, giọng cười xuyên qua điện thoại
dường như rất gần, còn có tiếng thở nhẹ của anh, nghe vào bên tai cô lại vô
cùng rõ ràng: “Chỉ uống nước gừng không làm sao được, đến
bác sĩ khám đi, nếu không thì gọi điện cho Phùng Trạm, bảo cậu ta có mặt ngay
lập tức!"
Không hiểu vì sao khi nghe được giọng nói của