
i Hyeon, cô
chạy như bay lên sân khấu.
“Xin chào quý vị,
tôi là Kim Ji Hyeon, đến từ huyện Gae Ryeong!”
Ji Hyeon cười thật
tươi chào khán giả thì thấy một người đàn ông trung niên ngồi ở ghế quan khách
vẫy tay chào cô.
“Cô Kim Ji Hyeon
sẽ hát cho chúng ta nghe bài Em rất yêu anh.”
Người dẫn chương
trình lui về phía sau, nhạc nền cất lên, Ji Hyeon bắt đầu hát. Dáng vẻ duyên dáng
cùng nụ cười luôn nở trên môi, Ji Hyeon trông như thể một cô gái đoan trang
hiền thục.
“Dù suốt ngày bận
rộn nhưng hễ có phút giây rảnh rỗi em lại nghĩ đến anh. Anh đã sống trong em tự
lúc nào. Em đã được cười rất nhiều, vì có anh...”
Ji Hyeon bắt đầu
giũ bỏ vẻ thục nữ đoan trang để chuẩn bị cho màn trình diễn kế tiếp. Cô nhún
vai hòa theo điệu nhạc, đồng thời khe khẽ lắc eo.
“Từ lúc nào mọi
thứ nơi anh đã đổi thay, từ lời nói êm ái cho đến chất giọng trầm.”
Màn nhún vai và
lắc eo theo điệu nhạc chỉ dừng đến đây, sau đó Ji Hyeon lại đổi sang phong cách
dịu dàng truyền thống.
“Dù rằng em vẫn
chưa thể nói ra...”
Mở nhẹ lòng bàn
tay và trải cánh tay hướng về khán giả, bắt đầu bước những bước lộng lẫy.
“Em ở đây, en
thật sự yêu anh. Dù em còn lơ đãng với tình yêu nhưng thật lòng em rất thích
anh!”
Ji Hyeon được vỗ
tay tán thưởng như thể cô chính là thành viên nhóm nhạc Jewelry. Người ta cũng
không thể nào quên được nụ cươi quyến rũ của cô khi hát đoạn cuối bài. Ở hàng
ghế khán giả, cánh đàn ông liên tục reo hò, cánh phụ nữ trẻ em cũng vỗ tay rào
rào tán thưởng.
“Ối trời ơi, xem
Ji Hyeon kìa! Ôi, con bé hát hay quá!”
Bà chủ tịch Hội
phụ nữ thốt lên, không biết miệng mình đang há hốc. Còn Taek Gi, như quá bất
ngờ, anh tủm tỉm cười, ngắm nhìn Ji Hyeon.
“Em cảm thấy xao
xuyến khi gặp anh trong đám bạn bè, và cảm giác cả thế giới này như thể dành
riêng cho em khi em ngồi bên anh. Những lúc tình cờ ánh mắt chạm nhau, em đã
thấy trọn bóng hình anh, lòng em hướng về anh từng chút. Dường như thế gian này
chi có em và anh.”
Khi ấy, Ji Hyeon
xoay người, dang tay hướng về phía Taek Gi, Taek Gi trân trân nhìn về phía
trước.
“Ờ hơ... Dù thế
nào em vẫn muốn có anh kề bên. Dù ngày tháng dần trôi, cảm giác này vẫn chẳng
thể nói thành lời, vậy mà em yêu anh. Khi ta nắm tay nhau sẽ thế nào. Nếu như
ta trao đôi môi...”
Khi ấy chuông báo
hiệu đoạt giải vang lên...
“Vâng cô Ji Hyeon
hát rất hay!”
Ban tổ chức đã
bước ra nhưng Ji Hyeon vẫn chưa chịu rời sân khấu, cô vẫn cầm lấy micro và nói
thật to:”Gian hàng nho ông Kim ở góc kia là gian của tôi! Mong quý vị đến mua
nho ủng hộ cho tôi ạ! Quý khách nào mua nho sẽ được tặng miễn phí một chai rượu
nho! Tôi mong nhận được sự ủng hộ từ quý vị ạ!”
Ji Hyeon đưa hai
tay lên đầu mô phỏng hình trái tim sau đó rời khỏi sân khấu. Ji Hyeon vừa đi xuống,
Taek Gi cười tươi nhìn cô.
“Trông tôi biểu
diễn thế nào?”
“Như thế là hay
à?”
“Máy giặt sẽ về
tay tôi, anh cứ đợi mà xem.”
“Cô Ji Hyeon! Cô
Ji Hyeon!”
Nghe thấy có
tiếng gọi tên Ji Hyeon, Taek Gi và Ji Hyeon quay lại thì thấy anh Chong Sik
làng bên đang lách đám đông bước đến.
“Anh Chong Sik!”
“À ừ, Taek Gi. Trời ơi, cô Ji Hyeon ơi, cô làm tôi mất hồn
đấy, cô hát hay quá thể!”
Chong Sik nhìn Ji Hyeon e thẹn nói.
“Cảm ơn anh. Anh đến hội chợ chơi ạ?”
“Tôi cũng bán cà chua mà, dĩ nhiên phải đến chứ.”
“Anh bán đươc nhiều chưa ạ?”
“Chẳng bán được bao nhiêu cả. Tôi thật sự rất bất ngờ. Trời
ơi, cô hát hay quá...”
Chong Sik nhìn Ji Hyeon với ánh mắt đắm đuối và nói. Ánh mắt
ấy như thể đang rất đắm say vậy.
“Tôi nhìn lên ánh đèn trên sân khấu cứ ngỡ nàng tiên nào vừa
giáng trần, định thần lại thì mới biết đó là cô Ji Hyeon.”
“Ôi, sao anh lại nói quá lời thế!”
“Không quá lời đâu. Thật đấy, cô ăn mặc như thế này trông
đẹp vô cùng!”
“Cảm ơn anh.”
“Này mấy đứa, khách đến rồi kia!”
Nghe thấy tiếng gọi của bà chủ tịch Hội phụ nữ, Ji Hyeon
quay lại nhìn thì thấy ngay sự hiệu nghiệm của việc quảng cáo trên sân khấu,
khách khứa đang kéo đén ùn ùn.
“Thôi em xin phép trước ạ.”
Ji Hyeon định quay đi thì Chong Sik chộp lấy tay cô. Ánh mắt
Taek Gi long lên.
“Sao, sao anh lại thế ạ?”
“Cô đến vườn tôi chơi nhé. Nhất định phải đến nhé!”
“À, vâng, em sẽ
đến ạ.”
“Phải đến đấy.”
“Vâng, vâng.”
Ji Hyeon gỡ tay
Chong Sik ra, cười gượng gạo rồi cùng Taek Gi chạy vội về gian hàng.
“Đến đây mau lên,
đột nhiên khách kéo đến đông quá!”
Bà chủ tịch Hội
phụ nữ phấn khởi nói.
“Xin mời! Xin
mời!”
“Cô gái hát hay
quá nhỉ. Cho ta một ít nho nào.”
“Vâng ạ, các bác
cứ ăn thử nho ở hàng cháu đi ạ. Ngon lắm đấy ạ.”
Ji Hyeon hái một
trái nho đưa vào miệng của ông bác vừa khen mình hát hay.
“Ngon thật!”
“Bác mua nho,
hàng cháu sẽ tặng thêm chai rượu nho này nữa ạ. Rượu này do chính tay chúng
cháu làm từ nho vườn nhà. Bác uống thử đi ạ.”
Ji Hyeon rót rượu
nho ra một cốc giấy.
“Ở Pháp người ta
coi rượu nho là thức uống mang lại sự hứng khởi, bữa ăn không có rượu nho được
ví như ban ngày không có mặt trời. Vậy nên ở Pháp có vô số hãng rượu nho nổi
tiếng, chắc bác cũng đã biết, như Bordeaux, B