
đó lại tiếp tục lấy thêm một chiếc quần khác để
mặc. Vì phải cho Ji Hyeon đến hai chiếc quần, Taek Gi trong suốt mười ngày chỉ
mặc mỗi một chiếc.
“Mua hai cái quần mới rồi trả quần lại cho
tôi.”
“Có một cái đã giặt để sẵn ở nhà rồi mà.”
“Cô chọn mau lên. Phải về rồi đấy.”
Taek Gi hối thúc quá nên chẳng có thời
gian để lựa chọn. Những cái quần được chất thành một đống to bừa bộn, không có
loại nào khác ngoài loại quần sợi nylon mà người ta gọi là”quần phùng phình
[1'>” hơn nữa màu sắc đều là”hàng hiếm” cả.
[1'> Loại quần rộng, ống thụng, bó cổ chân,
phụ nữ Hàn Quốc thường hay mặc lúc làm đồng.
“Tôi mà phải mặc cái này á?”
Ji Hyeon hỏi bằng vẻ mặt ái ngại nhưng
Taek Gi đã vớ lấy một cái”quần phùng phình” đưa lên.
“Cái này bao nhiêu thế?”
“Mỗi cái đúng 5000 won.”
Lần đầu tiên Ji Hyeon thấy người bán hàng
phớt lờ khách như thế. Muốn mua thì mua, không mua thì thôi, khách vào cũng
chẳng buồn nhìn, bà chủ tiệm ấy ngồi cuối dãy đang ăn cháo. Khác với Ji Hyeon,
Taek Gi dường như không thấy khó chịu với thái độ của người bán hàng.
“Khách đến mà lờ đi như vậy cũng được à?”
Ji Hyeon lẩm bẩm khó chịu, Taek Gi nhìn cô
với vẻ kỳ lạ, như thắc mắc sao cô lại bực mình vì chuyện đó. Ở Seoul mà buôn
bán kiểu này chắc chắn chưa hết một ngày đã sập tiệm rồi. Đã vậy Taek Gi còn
nhìn Ji Hyeon như người dị hợm thế kia, khiến cô bỗng thấy mình như người đến
từ hành tinh khác.
Taek Gi không hề hỏi ý kiến của Ji Hyeon
xem cái này thế nào, cái kia ra sao mà cầm ngay hai chiếc”quần phùng phình” lên
và lập tức trả tiền. Tại sao lại không trả giá như ở cửa hàng giày nhỉ?
“Đi thôi.”
“Mấy cái quần đó làm sao tôi mặc được?”
“Chê đồ rẻ tiền à?”
“Quần của các bà các cô mặc mà...”
“Chẳng phải cô mặc đồ đẹp rồi lại khổ sở
đó thôi? Lúc làm việc, cái gì thoải mái là tốt nhất.”
Có vẻ như dù Ji Hyeon có phản đối thế nào,
anh ta cũng sẽ bắt cô phải mặc bằng mọi giá.
Mình phải mặc rồi.
Ji Hyeon nhìn theo gáy Taek Gi mà lòng
nặng trĩu. Taek Gi rời khỏi khu chợ rồi đi vào siêu thị gần đó.
Vừa nhìn thấy siêu thị, Ji Hyeon nghĩ ngay
đến vài thứ cần phải mua, cô nhanh chóng theo đuôi Taek Gi tìm lấy găng tay và
bông rửa bát, xong xuôi còn đi một vòng quanh siêu thị để tìm sữa rửa mặt nhưng
không có. Không còn cách nào khác, Ji Hyeon đành chọn lấy xà phòng tắm rồi bước
đến quầy tính tiền, Taek Gi cũng đang ở đó.
“Tôi lấy cái này.”
Ji Hyeon giơ găng tay, bông rửa bát và xà
phòng tắm ra, Taek Gi bảo cô mang trả lại chỗ cũ.
“Phải
có găng tay chứ. Bông rửa bát cũng vậy...”
“Tôi
mua rồi. Cô mang trả lại đi.”
“Anh
mua rồi á?”
Ji
Hyeon nhìn lên quầy tính tiền, thấy quả thật đã có gang tay và bông rửa bát.
Không chỉ vậy, tuy không phải là nhãn hiệu Ji Hyeon thường dùng, nhưng dù sao
cũng có thêm cả những thứ không thể thấy trong nhà ông như dầu gội đầu, kem
dưỡng tóc. Lúc trước đã có lần cô phàn nàn rằng sao lại không có dầu gội đầu và
cả kem dưỡng tóc như thế.
“Ở
nhà này không ai dùng kem dưỡng tóc, và vì bác gội đầu bằng xà phòng luôn nên
cũng không có dầu gội.”
Chẳng
có lý do gì để coi người gội đầu bằng xà phòng là người lạc hậu nhưng Ji Hyeon
thấy bực mình khi mái tóc đã quen dùng dầu gội chất lượng tốt của cô giờ rõ
ràng khô ráp và xơ cứng sau khi gội bằng xà phòng, chải đầu cũng khó. Chắc là
mỗi lần Ji Hyeon gội và chải đầu, Taek Gi đã nghe cô càu nhàu nên nhân tiện ghé
vào siêu thị để mua cho. Ji Hyeon nghĩ dầu gội và kem dưỡng tóc thì Taek Gi còn
có thể biết, nhưng làm sao anh ta biết được cô đang cần găng tay và bông rửa
bát. Cô ngồi phịch xuống ghế, quay lại thì thấy Taek Gi đã tính tiền xong, anh
ta nhìn cô như thể thúc giục, rồi bước ra ngoài.
Quay
lại chỗ đậu xe, sau khi leo lên xe thắt dây an toàn, Taek Gi bỗng chìa ra một
vật gì đó. Là kem que.
“Cô
ăn đi!”
Ji
Hyeon không nói một lời cảm ơn nào, cô đón que kem và đưa lên bóc vỏ bao, bắt
đầu nhấm nháp. Cô đã nghĩ rằng thứ mát lạnh thích hợp nhất lúc này chỉ có dưa
lê mà thôi. Taek Gi cũng vừa lái vừa bóc một que kem ra mút, cắn lỗ chỗ, nhai
lép nhép, không giấu vẻ ngon lành.
Vé
đến nhà, Taek Gi mang những thứ mua ở siêu thị vào để trong nhà bếp rồi cầm
chiếc”quần phùng phình” đưa cho Ji Hyeon, thẳng thừng đòi trả lại quần của
mình.
“Quần
á?”
“Cô
cởi ra đi. Mau lên. Rồi mặc cái này vào.”
Taek
Gi vừa chìa cái”quần phùng phình” mua ở chợ ra vừa nói.
“Tôi
không thích mặc cái này.”
“Cô
mặc hay không mặc thì cũng phải trả quần lại cho tôi.”
“Đằng
đó có một cái đã giặt sẵn rồi cơ mà? Để tôi đưa anh cái đó. Mặc bộ đồ này thêm
vài ngày nữa thôi...”
“Đưa
cho tôi cả hai cái.”
Taek
Gi nói quả quyết. Muốn ép Ji Hyeon mặc”quần phùng phình” thì chỉ có cách đòi
lại chiếc quần cô nàng đang mặc mà thôi.
Ji
Hyeon xịu mặt nhìn Taek Gi rồi giật lấy cái quần trên tay anh ta, đi thẳng vào
phòng, đóng cửa đánh rầm một cái.
“Tưởng
gì, chẳng phải quần xịn, mặc mấy năm trời rồi, giá như mình mang theo một cái
quần thì hay quá.”
Ji
Hyeon càu nhàu tháo nút thắt sợi dây nylon buộc ở cạp, cởi quần rồi quẳng đi.
“Thật
l