
ớ mới hứa sẽ đưa cho hắn, không hơn."
"Chỉ có thế thôi
sao?" Sở Sở hoài nghi đánh giá cô.
"Thật đó!" La
Tiểu Sanh son sắt thề thốt.
Sở Sở nhìn chằm chằm cô
một hồi lâu, không thèm hỏi tiếp, cuối cùng La Tiểu Sanh thở phào một hơi nhẹ
nhõm.
Sau đó Sở Sở kêu cô ở lại
ăn cơm, nhưng La Tiểu Sanh lại uyển chuyển từ chối, "Tớ còn có việc phải
làm, lần sau đi nhé? Lúc đó tớ mời."
"Đấy! Cậu làm gì mà
cứ bí mật như vậy chứ!"
"Xin lỗi, Sở
Sở." La Tiểu Sanh trong lòng thầm nói, sau đó cô ôm bức tranh tạm biệt bạn
tốt, rời khỏi phòng tranh.
La Tiểu Sanh ôm tranh đi
nhưng không hướng về nhà ga, mà là vòng mấy vòng, đi đến chợ cây cảnh gần đó,
đây là dự định cô đã nghĩ thật kỹ trước đó, muốn thay Quỳ mua một ít phân bón,
chỉ cần nghĩ đến nụ cười tươi vui của hắn, trong lòng cô thật ấm áp.
Mua phân bón thúc xong,
La Tiểu Sanh lại ôm bức tranh đi đến nhà ga.
Ngay lúc cô đang muốn qua
đường, một giọng nói gọi giật cô lại.
"Tiểu Sanh!"
Lưng La Tiểu Sanh cứng
đờ, túi phân bón trong tay thiếu chút nữa thì rơi xuống đất. Cô chậm rãi xoay
người, nhìn thấy thân cảnh cao gầy quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn ở
cách đó không xa.
"Học trưởng."
Giọng nói của cô không không chế được nhẹ run.
"Đúng là em rồi,
Tiểu Sanh?" Tần Phong nghe thấy giọng nói liền tràn ngập kinh ngạc, hắn
tiến lên vài bước, "Em ăn mặc như vậy thiếu chút nữa làm anh không nhận ra
rồi!"
La Tiểu Sanh không trả
lời, chỉ lẳng lặng nhìn Tần Phong. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Tần Phong
ăn mặc theo phong cách ở nhà kể từ sau hôn lễ, hình như hơi béo lên một chút,
so với lúc trước gầy gò lại tăng thêm một phần nam tính thành thục. Hắn mỉm
cười nhìn chằm chằm cô, La Tiểu Sanh bỗng nhiên cảm thấy hô hấp có chút dồn
dập.
"Thật khéo quá, anh
cũng đi dạo phố sao?" Cô tận lực che giấu sự bối rối của bản thân.
"Anh đâu có rảnh như
vậy chứ? Anh dẫn bà xã đi bệnh viện."
Bà xã? Nghe được hắn hạnh
phúc khi gọi từ kia, trong lòng La Tiểu Sanh giống như bị dây thít chặt. Ánh
mắt cô lướt qua Tần Phong nhìn về phía sau, Giang Vân đang mỉm cười chào cô,
"Hi, tiểu Sanh."
"Khéo quá." La
Tiểu Sanh có chút chột dạ, bỗng nhiên lại nhớ ra điều gì, vội vãn hỏi,
"Cậu bị sao vậy? Thân thể không khoẻ sao?"
Giang Vân đỏ mặt cúi đầu.
Tựa hồ La Tiểu Sanh đã
hiểu được vấn đề, sợi dây trong lòng lại càng buộc chặt hơn, cô cẩn thận hỏi,
"Có phải... là mang thai không?"
Giang Vân gật gật đầu.
Một khắc đó, tim La Tiểu
Sanh giống như bị cái gì đó đánh vào, đầu óc trỗng rỗng.
Thật lâu sau, cô lấy lại
tinh thần, nụ cười tái nhợt, "Chúc mừng hai người."
Giang Vân ngại ngùng nở
nụ cười, nụ cười kia không thể giấu nổi sự hạnh phúc, trong mắt La Tiểu Sanh
lại giống như bị dao cắt, đau đớn khôn cùng.
"Thật không hiểu cô
ấy, mang thai thì có gì thẹn thùng cơ chứ?" Tần Phong dịu dàng mỉm cười
nhìn Giang Vân, lại quay đầu về phía La Tiểu Sanh, thân thiết hỏi han,
"Tiểu Sanh, gần đây em có đi đâu không? Anh có gọi đến chỗ nhà trọ của em
lại không được, di động cũng không bắt máy, làm hại anh cùng Vân Vân lo lắng
cho mẹ nuôi của đứa trẻ còn chưa ra đời này đâu."
"Em... em gần đây đi
về nông thôn." Cô cũng không biết phải trả lời như thế nào, chỉ thầm nghĩ
nhanh rời khỏi nơi này mà thôi.
"Về nông thôn? Em
làm gì ở đó vậy?" Giang Vân cũng bước đến gần.
"Vẽ tranh."
"Cậu về nông thôn vẽ
tranh sao lại không nói cho bọn tớ biết một tiếng chứ?" Giang Vân oán
trách liếc cô một cái.
"Xin lỗi." Bây
giờ tất cả các câu trả lời của cô đều là theo phản xạ, căn bản cô cũng không
biết chính mình đang nói cái gì.
"Em đừng trách Tiểu
Sanh, ai chẳng biết cô ấy là sinh viên mỹ thuật hệ tạo hình có tiếng mê tranh,
trước kia thường vì vẽ tranh mà quên ăn đấy thôi. Em nói có phải không, Tiểu
Sanh. Tiểu Sanh? Tiểu Sanh?"
A? Tiểu Sanh giật mình,
"Phải......."
"Tiểu Sanh, em ăn
cơm chưa?" Tần Phong thân thiết nhìn cô.
"Ăn......
chưa......." Cô gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
"Em chưa ăn cơm sao?
Đi, đi theo bọn anh ăn cơm luôn!"
"Không được, em còn
có việc......." La Tiểu Sanh thoái thác.
"Tiểu Sanh, đừng
không nể mặt mũi bọn tớ vậy chứ!" Giang vân đền gần nắm lấy tay cô,
"Đã lâu chúng ta cũng không liên lạc với nhau, ăn bữa cơm thôi mà! Hơn
nữa, bọn tớ còn muốn cậu đặt tên giúp đứa bé này đấy." Nhắc đến đứa trẻ,
nụ cười trên mặt Giang Vân càng tươi, cả người tựa hồ như phát ra hào quang.
Thứ hào quang này ở trong
mắt La Tiểu Sanh lại trở thành một mảnh dằm, không chỉ đâm vào mắt cô, mà đâm
vào lòng cô nữa.
"Tớ nói không muốn
đi là không muốn đi mà!" Cô giãy bàn tay ra.
Tần Phong và Giang Vân
đều ngây ngẩn cả người.
"Tiểu Sanh? Cậu làm
sao vậy?"
Ngay lúc này cô mới ý
thức được sự thật thố của bản thân, "Xin lỗi, tớ...... tớ thật sự có việc,
tớ đi trước đây!" Nói xong, cô vội vàng xoay người, không để ý đến tiếng
gọi từ sau lưng, bước chân ngày càng nhanh, thậm chí đã chuyển thành trốn chạy.
Cả đời này của La Tiểu
Sanh cũng chưa từng chạy nhanh như vậy đi? Nhưng mà lúc ấy chân của cô giống
như bị cái gì đó kéo đi, từ