Chàng Trai Ngọt Ngào

Chàng Trai Ngọt Ngào

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324013

Bình chọn: 8.00/10/401 lượt.

i em

không? Anh biết ngày mai là chủ nhật, là ngày nghỉ của em, nếu không

phiền…”

“Không phiền gì đâu anh ạ! Có gì đâu mà phiền hả anh? Em mừng còn

không kịp nữa là…”, hội trưởng Mậu Nhất còn chưa kịp nói hết, tôi đã hào hứng ngắt lời.

Chỉ là…thôi chết rồi, trong lúc vui mừng quá mức, tôi đã nói hết cả tâm trạng của mình ra rồi.

Cái gì gọi là “Em mừng còn không kịp nữa là…”. Ôi trời ơi, không biết anh Mậu Nhất đang nghĩ gì về câu nói vừa rồi của tôi đây?

‘Ha ha, thật sao? Vậy thì chiều ngày mai, anh đợi em ở câu lạc bộ

nhé!”, giọng nói dịu dàng và ấm áp của hội trưởng Mậu Nhất thoảng qua

bên tai tôi.

Hình như hội trưởng Mậu Nhất không phát hiện ra tình cảm của tôi dành cho anh. Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không khỏi thất vọng: tôi đã nói rõ như vậy rồi, tại sao hội trưởng còn không nhận ra?

“Được”, tôi gật đầu đồng ý.

Cho dù thế nào thì hôm nay cũng được coi là một ngày hạnh phúc đối

với tôi! Đầu tiên là được cùng vui chơi đã đời cả ngày với Nam Trúc Du.

Nói thực lòng, từ nhỏ tới lớn, những ngày được vui chơi thực sự vui vẻ

của tôi chỉ đếm trên đầu ngón tay! Về đến nhà lại nhận được điện thoại

của Mậu Nhất, hẹn gặp vào ngày mai ở câu lạc bộ…

Oa ha ha…Tối nay chắc là tôi sẽ hưng phấn đến không ngủ được mất!

Vol 1.

Tôi đứng trước tấm gương to, kiểm tra kĩ lưỡng bản thân qua chiếc gương.

Một chiếc váy liền màu hồng phấn, hai dải lụa mềm mại vắt ngay qua cổ áo, kết thành hình cái nơ rất dễ thương ở trước ngực. Có thể nói, chiếc váy này đã giúp tôi tăng thêm vài phần “nữ tính”. Tôi đi một đôi giày

mũi tròn, cao gót màu trắng, sau gót giày còn có dán một chiếc nơ hình

con bướm, gợi cảm và đáng yêu, vô cùng cân xứng với chiếc váy tôi đang

mặc.

Ha ha ha…tôi hài lòng nhìn bản thân mình trong gương. Mặc dù chiếc váy

khiến cho phần vai của tôi lộ ra ngoài, cảm giác có chút kì quặc, mặc dù đôi giày cao gót dưới chân khiến cho những bước đi của tôi trở nên lảo

đảo như người say rượu. Nhưng…cho dù thế nào đi chăng nữa, hôm nay nhất

định tôi phải trở thành một cô gái dịu dàng và nữ tính.

Ha ha, Lâm Xuân Vũ, mày phải cố lên! Hãy lấy ngày hôm nay là điểm khởi

đầu, hãy để cho hội trưởng Mậu Nhất nhìn thấy bộ dạng nữ tính và dịu

dàng của mày đi! Sau một hồi tự cổ vũ cho bản thân, tôi liền mở cửa,

bước đi “uyển chuyển” trên đôi giày cao gót.

Tại câu lạc bộ kịch nói của trường trung học Thần Nam.

Cánh cửa đang khép hờ bị tôi nhẹ nhàng mở ra, nhưng cả hội trường rộng thênh thang mà không có lấy một bóng người.

“Hội trưởng Mậu Nhất, anh có ở đây không?”, tôi đi vào sâu trong hội trường câu lạc bộ, trong lòng cảm thấy bất an.

Mặc dù đang là buổi chiều nhưng do các cửa sổ của hội trường bị những tấm rèm cửa dày che hết cả ánh sáng nên cả hội trường chìm trong sự tăm tối, cộng thêm với âm thanh dội lại của tiếng gọi của tôi trong hội

trường trống không khiến cho toàn bộ cảnh tượng nơi đây trở nên cực kì

khủng khiếp!

Tôi lấy tay dò dẫm trong bóng tối, đi về phía cửa, mò tìm công tắc

đèn hội trường. nhưng khi chạm tay vào tường, cái mà tôi chạm phải không phải là một bức tường cứng đờ và lạnh băng mà là một cánh tay mềm mại

như bông!

Tại sao trên tường lại có một cánh tay? Điều này khiến cho tôi lập

tức liên tưởng ra cảnh tượng một bàn tay đột nhiên thò ra từ bức tường

trong những phim kinh dị, một giây sau đó…

“Á…có ma!”

Tôi hoảng hốt thét lên, liên tục giật lùi về phía sau, không may chân tôi bị trật ra khiến cho toàn thân tôi đổ nhào sang bên cạnh.

Ôi thượng đế ơi! Tôi dám thề là nếu như là lúc bình thường, tôi chỉ

cần xoay người lại, chống một tay xuống đất là tránh được cú “vồ ếch”

ngay, nhưng vấn đề chính là đôi giày cao gót dưới chân tôi, hơn nữa xung quanh chỗ tôi đứng đâu đâu cũng là những đạo cụ phục vụ cho việc diễn

kịch, vì vậy tôi hoàn toàn không kịp trở tay. Cuối cùng, khi toàn thân

tôi chuẩn bị “tiếp đất”, điều duy nhất mà tôi có thể làm lúc này là nhắm chặt mắt lại chờ một cơn đau ập đến thì…

“Cẩn thận!”

Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, sau đó “Bịch” một tiếng, tiếng một vật nặng gì đó rơi xuống đất vang lên.

Tôi ngã nhào ra đất, nhưng lạ chưa, tại sao nền đất lại mềm như vậy nhỉ, hơn nữa mông tôi lại còn không cảm thấy đau nữa chứ?

Tôi đưa tay ra sờ xuống nền đất, tại sao nền đất lại mềm thế nhỉ? Lại còn âm ấm nữa chứ?

Tôi nghi hoặc cúi đầu xuống để xem xem mông mình đã ngồi lên vật gì

mà lại không cảm thấy đau đớn. Nhưng trời ơi, “thứ” mà tôi nhìn thấy

chính là một cái mặt quỷ với cái miệng rộng ngoác.

Có hơi ấm…mặc dù biết rằng có hơi ấm thì đó chính là người, nhưng khi ánh mắt bất ngờ chạm phải cái mặt quỷ ấy, phản ứng đầu tiên của tôi là:

“Á…qu…quỷ…”, tôi lại lần nữa thét lên vì hoảng sợ, lập tức nhảy phắt

ra khỏi người “con quỷ” đó rồi lùi lại phía sau với vận tốc của một

chiếc tên lửa với mong muốn tránh xa cái con quỷ đó ra, càng xa càng

tốt. Nào ngờ, chân tôi lại một lần nữa bị trượt do giày cao gót, toàn

thân tôi lại đổ nhào về một phía do mất thăng bằng.

“Cẩn thận!”

Lại là giọng nói quen thuộc đó vang lên.

Khi đang vô vọng c


Pair of Vintage Old School Fru