
ô lúc giáo huấn học sinh.
“Ờ…”, tôi chớp chớp mắt, nhìn vào khuôn mặt nghiêm túc đến mức lạ lẫm của Nam Trúc Du. Tôi băn khoăn không hiểu tại sao chỉ một câu nói:
“Nhưng mà nó ăn ngon gấp nghìn, vạn lần so với cháo trắng. Vì vậy chế
biến khó hơn nhiều so với món cháo trắng!” mà lại khiến cho tâm trạng
của anh ấy thay đổi nhanh đến vậy.
Thôi được rồi, tôi thừa nhận, mặc dù đối với tôi, địa vị của món cháo thịt nấu trứng muối này cao hơn nhiều so với món cháo trắng, nhưng mà
cho dù là thế cũng đâu đến mức phải nghiêm túc quá như vậy, chẳng phải
chỉ là hai món cháo thôi sao?
Hài, không biết chỉ vì hai cái món cháo này mà mới sáng sớm tôi với
Nam Trúc Du đã tranh cãi cái gì nữa? Có cần phải như thế không nhỉ?
“Thôi được rồi, em biết rồi, đối với em, cháo trắng và cháo trứng muối
có địa vị như nhau, cả hai món cháo đều rất ngon!”, tôi khoát tay, đầu
hàng Nam Trúc Du.
“Tiểu Vũ, anh biết em là một người tốt, nhưng từ nay về sau em phải
có thái độ trân trọng các món ăn nhé!”, Nam Trúc Du vẫn không chịu bỏ
qua, tiếp tục nói: “Anh ghét nhất là những người lãng phí đồ ăn, anh
không hi vọng Tiểu Vũ lại trở thành loại người mà anh ghét!”
Đôi lông mày hơi nhíu lại, trong đôi mắt kia như dậy lên những đợt sóng lăn tăn.
Tôi ngây người nhìn vào đôi lông mày đang nhíu lại kia, mãi một lúc
sau mới gật gật đầu. Cái anh chàng này hình như có tình yêu hơi vượt mức bình thường đối với các món ăn! Ngay cả tối qua, khi bị mọi người thay
phiên chuốc rượu mà anh ấy vẫn giữ được nụ cười trên khuôn mặt, thế mà
hôm nay lại đột nhiên khó chịu chỉ vì một vài câu nói có liên quan đến
món ăn của tôi. Một người như anh ấy, nếu nhìn thấy tôi lãng phí thức
ăn, vậy thì chẳng phải…
Tôi lắc lắc đầu để gạt đi những tưởng tượng đáng sợ trong đầu.
“Nam Trúc Du, hình như anh rất yêu quý các món ăn!”, tôi mỉm cười, “Vậy thì chúng ta cùng ăn nhé!”
“Thật không? Tiểu Vũ, em mời anh ăn sáng à?”, chỉ vài giây ngắn ngủi, khuôn mặt nghiêm nghị của Nam Trúc Du bỗng nhiên tươi tắn lại, đôi lông mày đã dãn ra, nụ cười quay trở lại trên môi, đôi mắt sáng long lanh.
Hài cái anh chàng này, có cần phải mừng rỡ đến thế không?
“Đương nhiên là thật rồi, bao nhiêu đồ ăn thế này, một mình em làm
sao ăn hết. Chẳng nhẽ anh lại muốn nhìn thấy em lãng phí đồ ăn sao?”
“Không, đương nhiên là không rồi!”, Nam Trúc Du mỉm cười nhìn tôi,
“Tiểu Vũ, em quả là người tốt, một người tốt nhất trên đời này!”
Ơ cái anh chàng này, tính tình sao mà đơn giản thế, thật chẳng hợp với cái khuôn mặt đẹp đẽ đến mê người kia gì cả.
Không hiểu tại sao, nhìn vào khuôn mặt lôi cuốn của anh, tôi không sao cảm thấy căm ghét anh được…
Mặc dù hôm nay anh ấy đã không còn là bạn trai của tôi nữa rồi…
Ăn sáng xong, Nam Trúc Du liền đi trước để còn về nhà. Ăn xong nốt
thìa cháo cuối cùng, tôi liền bỏ bát vào trong bồn rửa theo thói quen
hàng ngày nhưng đột nhiên bị sự sạch sẽ xung quanh làm cho giật mình.
Nhìn thấy bát đũa mình vừa ăn xong, trong đầu tôi vụt hiện lên hình ảnh
Nam Trúc Du cần mẫn lau chùi, dọn dẹp. Tự nhiên tôi lại cảm thấy mình
như một kẻ phá hoại thứ bầu không khí trong lành và sạch sẽ này.
Vì cảm giác tội lỗi quá mãnh liệt nên cuối cùng, lần đầu tiên tôi động tay vào rửa bát.
Đây quả là một ngày đáng để kỉ niệm. Nếu mà chú quản gia biết được chắc chắn sẽ cảm động rớt nước mắt.
Sau khi rửa bát đũa xong, tôi thay quần áo rồi vội vàng đến trường. Nhưng ….
“Đại tiểu thư!”
“Đại tiểu thư!”
“Đại tiểu thư!”
Tùng Bình giọng nghẹn ngào vang lên sau lưng tôi.
Tâm trạng vui vẻ phút chốc bị phá vỡ.
Tôi sải bước thật nhanh nhằm bỏ lại cái tên Tùng Bình chết tiệt kia,
nhưng chẳng ngờ chỉ mới mấy ngày không gặp, cái tên Tùng Bình này đã
chạy nhanh đến vậy. Chẳng mấy chốc Tùng Bình đã đuổi kịp tôi rồi.
Tâm trạng của tôi đang chuyển biến theo chiều hướng xấu đi.
“Tùng Bình, cậu lại có chuyện gì nữa vậy?”, không thể thoát khỏi cậu ta được, tôi đành quay đầu lại, trợn mắt nhìn quát nạt.
“Đại tiểu thư à, anh ta là ai thế?”, nhìn thấy tôi dừng bước, Tùng
Bình cũng lập tức dừng chân, một câu hỏi buột ra từ miệng Tùng Bình,
không chỉ có vậy, tôi còn nhìn thấy dấu tích của hai hàng nước mắt trên
mặt cậu ta.
“Hả?”, bóng dáng của Nam Trúc Du vụt qua trong đầu tôi. Không lẽ Tùng Bình đã nhìn thấy Nam Trúc Du rời khỏi đây từ một tiếng đồng hồ trước?
Không phải chứ? Chẳng nhẽ cậu ta đã đứng ở trước cửa nhà mình sớm thế
sao?”
“Đại tiểu thư, sao cô có thể như vậy? Tôi nhìn thấy cậu thanh niên đó từ nhà của tiểu thư bước ra”, Tùng Bình nhìn tôi, nước mắt tuôn rơi,
“Không, không phải, tiểu thư không phải là loại con gái tùy tiện như
vậy! Nhất định là do thằng đó rồi! Đại tiểu thư, có phải hắn uy hiếp cô
không? Cô nói với tôi đi, nhất định tôi sẽ giúp cô báo thù!”
Dứt lời, Tùng Bình hung hăng xắn cao ống tay áo, chỉ chờ tôi gật đầu
là lập lức chạy đi tìm Nam Trúc Du báo thù! Báo thù? Ôi trời, những từ
giật gân như thế này chỉ có cái gã này mới có thể nghĩ ra được. Còn nữa, vì đã quen nhìn khuôn mặt thanh tú của Nam Trúc Du, bây giờ đột nhiên
nhìn thấy