Chàng Tô Đại Chiến Bạch Cốt Tinh

Chàng Tô Đại Chiến Bạch Cốt Tinh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328222

Bình chọn: 9.5.00/10/822 lượt.

g được đón tiếp anh.”

Tô Trí Nhược vừa tức giận muốn nói gì đó, Lục Tiểu

Phong đã vung tay, đem cái lọ có… năm con gián kia ném ra ngoài, phản ứng của

Tô Trí Nhược như nhìn thấy lựu đạn cực nhanh lùi về phía sau, không ngờ đụng

đến người phía sau, nhìn lại thấy khuôn mặt có chút quen thuộc lại có chút xa

lạ.

Ánh mắt Lục Tiểu Phong cũng rất nhanh, nhanh chóng

nhận ra khuôn mặt của người này, hít thở chậm lại, khi lực chú ý của đối phương

còn đang ở trên người Tô Trí Nhược đã lập tức đóng kính cửa xe lại, chân nhấn

ga chạy không quay đầu lại.

Lục Tiểu Phong cũng không dám nhìn kính chiếu hậu, chỉ

cảm thấy tim đập nhanh, nàng có chút không thở nổi, không nhận được đường rẽ

ngoặt mấy lần, cuối cùng ngừng lại ở trước một cái đầu ngõ. Trong lòng bàn tay

gầy nhỏ của Lục Tiểu Phong đầy mồ hôi, huyệt thái dương giật giật phát đau,

nàng có chút hốt hoảng, bĩnh tĩnh lại một chút mới nhớ tới vừa rồi có phải nàng

đã chạy thoát hay không? Lục Tiểu Phong gỡ kính mắt xuống dùng sức day day cái

trán, giảm bớt đau đớn, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ, quên được, quả nhiên

không phải là một chuyện đơn giản như vậy.

Tô Trí Nhược khó thở nhìn thấy Lục Tiểu Phong khỏi

động xe bảo bối của mình nghênh ngang rời đi, nhưng thấy rằng vì loại sinh vật

là điểm yếu chết người của hắn đang ở ngay bên chân, hắn chỉ có thể ra vẻ bình

tĩnh chạy rất nhanh vào trong cục, mất đi một lượng lớn sức lực mới làm cho

mình bình phục lại từ trong hoảng sợ.

Một người tự xưng mình là Cường ca (anh

của gián
)

lại sợ con gián, nói ra không chỉ người khác chê cười, chỉ có điều trên đời này

chuyện quái gì mà không có, nghĩ như vậy cũng không ngạc nhiên.

“Cái kia là con gián?”

Tô Trí Nhược vừa nghe thấy con gián mặt mới hơi hồng

lên lại trắng bệch, tức giận trừng mắt nhìn người hắn vừa đụng phải kia.

Người nọ thấy thế tuy rằng cảm thấy buồn cười, nhưng

rất nhanh chóng thay đổi đề tài: “Cậu là… Tô Trí Nhược?” Nếu đoán không sai, vị

này nhất định là đệ nhất mỹ nam ngành cảnh sát tiếng tăm lừng lẫy, cũng là một

người trẻ tuổi khá kiên trì với bạn cũ của anh ta.

Tô đại gia vẫn chưa hết hồn, gật đầu qua loa: “Anh

là?”

Người nọ thân thiện cười, vẻ mặt vừa nãy còn sắc bén

hơi chút mềm ra: “Kha Địch.”

Tô Trí Nhược vừa mới hoàn hồn, sau khi nghe người kia

giới thiệu xong, hồn lại sợ hãi bay mất một nửa.

“Anh là… Kha Địch?” Tô Trí Nhược đi qua đi lại người

anh ta quét mắt nửa ngày, sau khi người nọ liên tục gật đầu xác nhận, kích động

đến mức đem chuyện con gián lúc nãy quên mất: “Tôi là Tô Trí Nhược, xin chào.”

Khó trách Tô Trí Nhược ngạc nhiên, rất nhiều người ở

đội phòng chống ma túy năm đó sau vụ án kia bị thuyên chuyển công tác, bộ mặt

thật của bọn họ lập tức trở nên thần bí mơ hồ. Hôm nay vừa thấy, thật

sự lại có cảm giác như nhìn thấy nhân vật trong truyền thuyết.

Lục Tiểu Phong về đến nhà cũng không ngủ được, pha cho

mình một ly cà phê để tỉnh táo, nhưng thái dương vẫn đau không chịu được. Tô

đại gia này, trời sinh ra để đến đây khắc nàng, đã rất lâu nàng không muốn tức

giận, hoặc là nói đã thật lâu không có ai khơi mào cái cảm giác đã tích bụi

trong lòng nàng kia.

Nàng đứng ở trong phòng khách, tự lẩm nhẩm với mình

năm mươi lần bình tĩnh, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, không lâu sau Khả Nham

gọi điện thoại tới.

Liêu Khả Nham nháy mắt nhìn Lục Tiểu Phong cảm thấy có

gì đó không bình thường, đầu tiên là vẻ mặt không bình thường, tiếp theo là cảm

xúc không bình thường.

Trong quá khứ cho dù có bao nhiêu mệt mỏi, Lục Tiểu

Phong luôn luôn tươi cười đón khách, nhưng hôm nay những điều cô ấy muốn che

dấu đều không che dấu được. Sau khi lên xe liền quay đầu dựa vào ghế không nói

một câu, sau đó đôi mắt đen có hình dáng độc đáo vô tình bán đứng cô ấy.

“Nhìn qua em rất mệt mỏi.” Cuối cùng, anh ta cũng rút

ra kết luận.

Lục Tiểu Phong sờ sờ mặt mình, tái nhợt cười cười:

“Gần đây có chút việc, vội quá, ngủ không ngon.”

“Có phải tôi nên quay đầu xe lại hay không?” Liêu Khả

Nham cân nhắc hỏi.

Lục Tiểu Phong cố lên tinh thần: “Không cần, em đang

muốn đến hiệu sách mua ít đồ.”

Liêu Khả Nham theo khóe mắt dò xét tới thần sắc của cô

ấy, quyết định đánh nhanh thắng nhanh. Thật ra anh cũng không muốn đem cuộc hẹn

biến thành một công việc theo lệ, giống như có văn bản quy định rõ ràng: nhất

định ngày này giờ này đến chỗ này cùng người này tiến hành các hoạt động này. Ý

kiến chủ quan của anh không muốn, nhưng dường như khách quan lại biến thành như

vậy, đối phương cũng hiển nhiên tuân theo quy luật khách quan này, đây không

phải dấu hiệu tốt lắm. Anh trai của anh cho rằng anh sẽ không cầu xin niềm vui

của một cô bé, anh nói anh thực sự nghiêm túc, anh trai anh cười, nói em đúng

là quá nghiêm túc, bây giờ cái gì cũng có thể nghiêm túc, chỉ là tình cảm thì

không thể nghiêm túc, chơi đùa sẽ tốt hơn.

Mặc dù anh không đồng ý, nhưng không phản đối, bởi vì

anh biết anh trai anh thật sự không nghĩ như vậy, chỉ là có một số chuyện không

giống với bị đứt tay đã bình phục và không để lại sẹo, con d


80s toys - Atari. I still have