
ẹ lên khuôn mặt xinh xắn trên tấm hình, đi khắp các con phố lớn nhỏ. Xe buýt lác đác vài người, bỗng có giọng nói lanh lảnh vang lên, anh ngẩng đầu, trông thấy một cô gái với gương mặt điển hình của con gái châu Âu. Cô đang cố gắng đoạt lấy điếu thuốc trên tay chàng trai bên cạnh. Giây phút ấy, Chu Gia Ngôn bị nhấn chìm trong hồi ức dạt dào, vẻ mặt ngang ngạnh của Lập Hạ, vết sẹo trên cổ tay, nụ hôn nhẹ nhàng, tất cả đều hiện lên rõ ràng trong tâm trí, vô cùng sắc nét. Thế là, anh lấy điện thoại ra, đặt vé máy bay, vội vang trở về.
Đặt chân xuống thành phố B là năm giờ sáng, đi chuyến bay đường dài liên lục trong mười một tiếng, Chu Gia Ngôn gần như không chợp mắt chút nào. Anh không dám tin mình lại liễu lĩnh trở về như vậy, chỉ bởi vì một động tác giống người ấy. Cố An Sênh từng nói cho anh biết địa chỉ của Lập Hạ, thế nên vừa xuống máy bay, anh liền bắt taxi đến thẳng nhà cô.
Trời vẫn còn nhá nhem tối, xe chạy được một tiếng đồng hồ, sắc trời mới dần sáng.
Bảy giờ, xe dừng trước con ngõ nhỏ. Đầu ngõ có quầy bán đồ ăn sáng, một vài người vây quanh, chen lấn xô đẩy để gọi đồ.
Chu Gia Ngôn ngồi trong taxi chờ lấy lại tiền thừa, nghiêng đầu nhìn bọn họ, bất giác mỉm cười. Anh đoán, những ngày mình không ở đây, cô gái mà anh yêu có lẽ cũng như thế này, tinh thần luôn phấn chấn.
Đang mải mê suy nghĩ, một bóng dáng quen thuộc bỗng ùa vào tầm mắt, hệt như nàng Alice lạc vào xứ sở thần tiên.
Giữa cơn mua lá vàng của mùa thu, cô gái vẫn phong cách ngày nào, áo sơ mi dài tay với quần jean, đeo ba lô chạy đến quầy bán đồ ăn sáng mua sữa đậu nành. So với hình ảnh trong trí nhớ của anh, cô dường như gầy hơn và đen hơn. Thế nhưng, cái cách cô đột phá vòng vây, chen vào bên trong đám người thì vẫn không hề thay đổi.
Chu Gia Ngôn không khỏi phì cười, gương mặt càng thêm rạng rỡ.
Anh vốn muốn xuống xe, nhưng cánh tay đưa ra để mở cửa xe đột nhiên chơi vơi giữa không trung. Chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay chói lóa dưới ánh nắng của buổi sớm mai. Đó là món quà Bạch Lâm tặng anh.
Phải rồi, bên cạnh anh lúc ấy đã có một người con gái - người mà anh cần phải chăm sóc, người đã vì anh mà chịu bao tổn thương. Dù chỉ có mấy năm ở nước ngoài nhưng Chu Gia Ngôn đã trưởng thành hơn rất nhiều. Anh hiểu được rằng, cuộc sống không chỉ có tình yêu, mỗi người còn gánh trên vai trách nhiệm không thể thoái thác. Anh có thể trốn tránh, thậm chí có thể cao chạy xa bay, thế nhưng anh không nghĩ rằng sau khi làm vậy, mình vẫn có tư cách để trở về đem lại hạnh phúc cho Lập Hạ.
Bàn tay chần chừ đặt trên cửa xe hồi lâu. Cuối cùng dưới ánh mắt sốt ruột của tài xế, Chu Gia Ngôn nói: “Phiền anh đưa tôi quay lại sân bay”.
Điều đáng hận duy nhất, chính là không sớm nhận ra.
Nếu như anh trở về sớm một chút, vứt bỏ tất cả băn khoăn và sự kiêu ngạo, trước khi Bạch Lâm xuất hiện, trước khi sự cố kia xảy ra, giữa chúng ta liệu có phải là một dấu chấm tròn trịa xót xa đến vậy?
Hóa ra, khoảng cách đau đớn nhất chính là: em không ở bên cạnh tôi, nhưng lại ở trong trái tim tôi.
Từ đầu tới cuối, Cố An Sênh vẫn không thể nói rõ tình cảm của mình đối với Tô Mạch là thứ tình cảm gì. Nếu nhất định phải có một đáp án, thì có lẽ chỉ là hai khả năng.
Vẫn luôn thích.
Vẫn luôn không thích.
Ngay từ khoảnh khắc Tô Mạch xuất hiện trong cuộc sống của Cố An Sênh, anh đã đối xử với cô theo một cách đặc biệt. Chẳng hạn như, hồi cấp ba có bạn học tỏ ý muốn theo đuổi Tô Mạch, nhưng lại bị Cố An Sênh thẳng thừng ngăn cản.
“Đừng có trêu chọc cậu ấy!”
“Vì sao?”
“Ảnh hưởng tới học tập!”
Sự xuất hiện và chủ động của Hà Huân dường như chỉ giúp một đứa con trai mười tám tuổi hiểu được rằng, tình yêu cần phải thuận theo tự nhiên. Vì thế, mỗi lần thấy vẻ mặt khó chịu của Tô Mạch khi bắt gặp anh và Hà Huân đi cùng nhau, Cố An Sênh đều cảm thấy vô cùng khoái chí. Tựa như một đôi nam nữ cãi nhau, chàng trai cố tình tiếp xúc với nữ sinh khác để chọc giận bạn gái.
Có vẻ như, chẳng ai nghiêm túc suy xét đến cùng rằng, Cố An Sênh thực ra đang cất giấu một chút tự ti dưới đáy lòng.
Từ sau khi được bố đón đi khỏi Tịnh Thủy, Cố An Sênh đã bắt đầu hiểu được một vài chuyện. Bố phản bội, mẹ suốt ngày khóc lóc ầm ĩ đòi tự tử. Dần dà, anh bắt đầu nảy sinh một rào cản tâm lý vô hình. Anh sợ bị từ chối, sợ không có kết quả như ý, thậm chí không dám tin vào cái gọi là tình yêu. Vậy nên, anh lựa chọn giấu kỹ nó dưới đáy lòng.
Trên tình bạn một chút, kém tình yêu một chút.
Sinh nhật năm hai mươi tuổi, suýt nữa tình cảm mà anh dày công che giấu ấy đã bại lộ. Cuối cùng, mọi thứ đã ngoặt sang một hướng hoàn toàn khác, chỉ vì một trận ẩu đả ở quán bar. Lúc nằm trong bệnh viện, nhận được tin nhắn là bức ảnh chụp Tô Mạch hôn Tần Sở, anh thừa nhận, bản thân đã ghen, đã đố kỵ. Anh phẫn nộ đến mức gần như mất đi lý trí. Trùng hợp, Hà Huân gọi điện tới, hỏi anh đang ở đâu. Thế là, mọi thứ cứ như vậy diễn ra, tự nhiên như nước chảy thành sông.
Sau khi xuất viện, Hà Huân đưa anh về nhà. Nào ngờ chỉ trong một đêm, Cố Thông bị người ta hãm hại, phải tuyên bố phá sản. Anh chỉ biết trừng mắt n