
a Khuất Vân, Du Nhiên
cắn chặt răng: “Thật trùng hợp, tôi cũng rất sợ bị cháy nắng, vì vậy, anh tìm
người khác vậy.”
Ánh mặt trời xuyên qua tán cây, chiếu xuống gương mặt
của Khuất Vân những tia sáng nhỏ như cây kim, anh ta chậm rãi mở miệng: “Tích
cực phục vụ cho lớp cũng có thể được cộng thêm hai điểm khi xét học bổng, nếu
ngược lại… hậu quả rất nghiêm trọng.”
Du Nhiên luôn cho rằng tội lỗi của con cái không thể
trách cha mẹ, nhưng lúc này, cô vô cùng, vô cùng muốn hỏi thăm xem người lớn
nhà Khuất Vân là ai.
Học bổng, rất nhiều tờ nhân dân tệ đang không ngừng
bay lượn trước mặt Du Nhiên, mê hoặc cô nàng.
Lời thoại kinh điển trong phim truyền hình vang lên
bên tai: đối nghịch với tiền chính là kẻ ngu xuẩn.
Du Nhiên không phải kẻ ngu xuẩn, cô cũng không muốn
đối nghịch với tiền, vì vậy, cô chọn cách khuất phục.
Đương nhiên, Du Nhiên có thể khinh địch như vậy vì cô
nàng nhìn thấy một người.
Nam sinh cao to nhất khóa bọn họ - Đại Hùng.
Đứa bé này đời trước nhất định là người có trình độ
như Hạng Vũ ca ca, tay như tay vượn, thắt lưng như ong bắp cày, cao to vạm vỡ,
đừng nói là một bình nước khoáng, ngay cả Du Nhiên có khi cậu ta cũng xách lên
được.
Vấn đề hiện nay là, Du Nhiên và cậu ta không quá quen
thuộc, tự nhiên chạy tới bảo người ta giúp đỡ có vẻ quá mức đường đột.
Ngay thời khắc mấu chốt, gái nhỏ nhà cô vỗ ngực, nũng
nịu nói: “Để tớ!”
“Cậu thân với cậu ta lắm à?” Du Nhiên hỏi.
Gái Diệp vuốt vuốt tóc, đôi mắt hạnh khẽ đong đưa:
“Thật ra, tớ đã nhận ra cậu ta có ý với tớ từ lâu rồi.”
Không ngờ gấu đen cũng có khẩu vị này, Du Nhiên thoáng
giật mình, nhìn gái Diệp õng ẹo đi qua, nói với bạn học Đại Hùng mấy câu.
Chỉ thấy bạn học Đại Hùng tinh thần phấn chấn, đi tới
hai ba bước, lời ít ý nhiều nói với Du Nhiên: “Đi.”
Khi rời khỏi sân vận động, dường như Du Nhiên lại nghe
phía sau truyền tới một tiếng “tinh”, trong chốc lát đã bốc hơi dưới ánh mặt
trời cực nóng.
Một giây tiếp theo, Du Nhiên đã tới được siêu thị bên
cạnh trường học, giao tiền, nhận hàng, rời đi.
Cơm Đại Hùng ăn không phải uổng công vô ích, vóc người
cũng không vô dụng, cậu ta dễ dàng nhấc cả bình nước lên vai, sải bước trở về.
Siêu thị cách sân vận động một quãng đường không phải
nhỏ, Du Nhiên nghĩ, hai người cứ yên lặng như vậy thì thật xấu hổ, do dự một
lúc lâu, cuối cùng cô không nhịn được mà nói: “À, cảm ơn cậu nhé.”
“Không có gì, nhưng nhờ cô nhắc nhở bạn cô, nhớ giữ
lời hứa.” Đại Hùng trả lời như vậy.
Cả trái tim Du Nhiên đều mọc ra mấy cái lỗ tai – những
lời này cũng quá ẩn ý rồi, có chuyện gì, không phải gái nhà mình hứa sẽ trao
lần đầu tiên cho Đại Hùng đấy chứ?
Du Nhiên cũng giống như phụ nữ khắp thế giới, đều
thích bát quái, cô nàng hồi hộp hỏi: “Cậu ấy hứa với cậu cái gì?”
Đại Hùng nâng bình nước từ bên vai phải đặt sang vai
trái, vừa làm vừa nói: “Cậu ta hứa với tôi… Sau này sẽ không xuất hiện trước mặt
tôi nữa… Tuy như vậy rất quá đáng, nhưng tôi thật sự không chịu được loại ẻo lả
như cậu ta.”
Du Nhiên nhìn trời, hít sâu, tiếp tục im lặng.
Đi được nửa đường thì gặp bạn cùng lớp của Đại Hùng,
bạn học kia hổn hển nói một hơi dài, đại ý là: chủ nhiệm lớp tìm Đại Hùng có
việc gấp, bảo cậu ta nhanh nhanh quay về.
Đối với Du Nhiên mà nói, chuyện này không khác gì sét
đánh giữa trời quang – không có Đại Hùng, cô sẽ chết, chết rất thảm.
Gặp chuyện vẫn bình tĩnh là ưu điểm lớn nhất của Du
Nhiên, lúc này, cô nhớ lại âm thanh vang lên rồi biến mắt dưới ánh mặt trời cực
nóng vừa rồi, cũng hỏi ra vấn đề then chốt: “Thầy Khuất có ở cùng với chủ nhiệm
lớp các cậu không?”
Đáp án đã được khẳng định rồi.
Nhìn bóng lưng Đại Hùng đi xa, rồi lại nhìn bình nước
nặng trịch dưới đất, hận thù của Du Nhiên đối với Khuất Vân lại tăng lên một
bậc.
Dưới ánh mặt trời hừng hực, khiêng một bình nước
khoáng, Du Nhiên đổ mồ hôi như mưa, nóng tới mức hoa mắt.
Nhưng ngay trong lúc đang chật vật thế này, Du Nhiên
vô cùng, vô cùng rõ ràng cảm nhận được câu nói “họa vô đơn chí”.
Đám người của khoa thể dục đang nói nói cười cười đi
tới, dẫn đầu chính là anh chàng thể dục thiếu chút nữa đã cùng Du Nhiên trở
thành một đôi hồ điệp kia, và cả vị đàn chị quyền cao chức trọng nữa.
Đây có lẽ là oan gia ngõ hẹp phiên bản hiện thực mà
mọi người hay nói chăng.
Không cần soi gương Du Nhiên cũng biết dáng vẻ khiêng
nước khoáng của mình hoàn toàn không có chút thục nữ.
Vì vậy, cô nàng đặt bình nước xuống đất, quay đầu, ra
vẻ đang ngắm cảnh.
Nhưng cô đã đánh giá thấp mối thù giữa khoa thể dục và
khoa tâm lý – mấy người khoa thể dục dừng lại bên cạnh cô.
“Em gái này, em vừa từ phòng xông hơi ra đấy à?” Giọng
điệu của bà chị này tất nhiên là chẳng lương thiện gì.
Những lời này thật sự không hề buồn cười, nhưng vì lúc
này Du Nhiên đang là kẻ địch trong mắt bọn họ, nên những người trong khoa thể
dục đều rú lên cười.
Còn anh chàng thể dục suýt chút nữa trở thành người
bạn trai thứ hai trong cuộc đời của Du Nhiên cũng không ra mặt, đang làm một
chuyện giống như cô nàng – quay đầu, ngắm phong cảnh.