
ình nữa, ngay cả suy nghĩ cũng không còn
là của chính mình nữa.
Mấy người bạn cùng phòng vội vàng chạy tới nâng cô
dậy, kéo cô tới nằm nghỉ một bên giống như kéo một xác chết.
Trong lúc đang từ từ tiến vào trạng thái vô thức, trên
mặt Du Nhiên bỗng nhiên mát lạnh, Du Nhiên mở bừng mắt, nhìn thấy Khuất Vân
đang cầm một chai nước lạnh áp vào mặt cô.
Du Nhiên lúc này rất muốn nhảy dựng lên, cắn xé của
anh ta vài miếng thịt, nhưng đáng tiếc… ngay cả sức để thở cô cũng sắp không
còn.
“Thế nào, bây giờ đã mệt chưa?” Khuất Vân hỏi.
Tuy Du Nhiên không còn sức để nói nhưng cô vẫn lắc đầu
như trước, biểu thị sự kiên định.
Sau khi lắc đầu xong, Du Nhiên nhắm mắt nghỉ ngơi, để
cho tất cả ân oán tình thù tạm thời khép lại.
Vì đã mệt mỏi mấy ngày, buổi sáng lại trải qua cực
hình 800 mét, tới buổi chiều, đầu Du Nhiên bắt đầu quay cuồng, đau đớn, thân
thể cũng mềm nhũn, không còn sức lực.
Trong mê man, Du Nhiên loáng thoáng cảm giác được bạn
cùng phòng đang lo lắng nói chuyện với nhau, tiếp theo là tiếng gọi điện thoại,
lảo đảo một lúc sau, một bàn tay trắng mịn, lạnh lẽo phủ lên trán cô.
Du Nhiên vô thức dựa mặt vào gần bàn tay kia, muốn
hưởng thụ thêm nhiều cảm giác mát lạnh này hơn nữa, nhưng bàn tay kia lại rời
đi rất nhanh.
Tiếp theo là một cái ôm – Du Nhiên cảm giác cô đang
được người ta bế lên.
Cái ôm này… Nói thật, không quá thoải mái, rất cứng.
Du Nhiên cố gắng nâng mí mắt nặng nghìn cân lên, nhìn
thấy một gương mặt đẹp trai.
Ban đầu, cô chỉ cảm thấy có chút quen thuộc, sau đó
tập trung nhìn lại, phát hiện thì ra là Khuất Vân, chỉ là, thiếu đôi mắt kính
kia.
Không có đồ vật quen thuộc, suýt chút nữa đã không
nhận ra rồi.
“Nhìn tôi chằm chằm làm gì?” Khuất Vân bế cô ra khỏi
ký túc xá nữ, hơi thở không dồn dập, tim không đập nhanh, đặc biệt dễ dàng.
“Anh… thật sự là Khuất Vân?” Đầu óc Du Nhiên đang lắc
lư, bay lượn.
“Không giả mạo được.” Khuất Vân đáp lời, tiếp tục sải
bước về phía trước.
Sau khi có được câu trả lời khẳng định, khóe miệng Du
Nhiên cong lên thành một nụ cười: “Vậy, tôi có thể yên tâm mà… nôn ra.”
Tiếp đó, Du Nhiên nghiêng đầu, “ọe” một tiếng, nôn ra
tất cả những thứ hỗn độn trong dạ dày lên người Khuất Vân.
Lại tiếp đó, Du Nhiên nở nụ cười thỏa mãn, nặng nề
ngủ.
Nhưng cô cảm giác, trong nháy mắt, cái ôm của Khuất
Vân lại càng cứng.
Báo được thù, Du Nhiên ngủ say vô cùng, ngủ mãi… ngủ
thẳng cho đến khi hết bệnh.
Cứ nghĩ mọi chuyện sẽ như vậy, khi Du Nhiên vừa mở mắt
lại nhìn thấy Khuất Vân.
Anh ta ngồi trên ghế phía đầu giường, chân phải vắt
lên chân trái, bàn tay gõ “cạch cạch” lên tay vịn bằng gỗ.
Dưới ánh mặt trời, bàn tay như ngọc kia giống như
trong suốt, giống như có thể nhìn thấy những mạch máu đang chảy bên trong.
“Anh…” Du Nhiên nhíu mắt thích ứng với ánh sáng phía
sau anh ta: “Vì sao anh không đeo kính?”
Vừa hỏi xong, Du Nhiên bỗng cảm thấy dùng những lời
này để làm câu nói đầu tiên sau khi tỉnh lại quả thật có chút quái dị.
Nhưng Khuất Vân lại thẳng thắn trả lời cô: “Tối qua
nhận được điện thoại, nói em bị bệnh, thời gian gấp gáp, không kịp mang theo.”
Nghe vậy, Du Nhiên ngẩng đầu, sờ sờ cái trán của mình.
Nhiệt độ bình thường, không nóng, xem ra không phải ảo
giác.
“Nghe xong lời vừa rồi của tôi, có cảm động không?”
Khuất Vân hỏi.
“Cảm động, chỉ chiếm một phần.” Du Nhiên thành thật
trả lời.
“Còn lại thì sao?”
“Là sởn tóc gáy.”
Khuất Vân phát ra một âm thanh nhỏ, khó nghe thấy, Du
Nhiên không biết đó là tiếng cười hay tâm tình gì khác, cô chỉ thấy anh ta
chống tay lên tay vịn một lát, sau đó, toàn bộ cơ thể lập tức rời khỏi cái ghế,
chậm rãi đi về hướng Du Nhiên.
Phản ứng tự nhiên giống như nhìn thấy rắn độc, cơ thể
Du Nhiên tự động lùi về phía sau, đáng tiếc, cô chỉ có thể dựa lưng vào đầu
giường rồi không còn đường thoát thân, đành trơ mắt nhìn anh ta khom lưng, trơ
mắt nhìn anh ta vươn hai tay, giam cô vào giữa.
Mà lúc này, Du Nhiên bỗng phát hiện ra nguyên nhân
Khuất Vân phải đeo kính.
Bởi vì đôi mắt của anh ta, vô cùng, vô cùng không phù
hợp với hình tượng người giáo viên nhân dân.
Đôi mắt kia, tao nhã, dài mảnh, đuôi mắt khẽ nhếch
lên, giống như một dòng nước trong vắt, yên lặng, mềm mại chảy xuôi, nhưng độ
cong của dòng chảy lại vô cùng đẹp đẽ.
Xung quanh đôi mắt như nhuộm màu hoa đào, mỗi lần lơ
đãng liếc nhìn là một lần câu hồn, một lần nhiếp phách.
Anh ta, giống như một yêu tinh, một yêu tinh nhiễm
tiên khí.
Hoặc có lẽ là một vị tiên, đi nhầm xuống địa ngục của
A Tu La, một vị tiên nhiễm một đóa hoa đen sẫm.
Cho dù ánh mắt anh ta lúc này vẫn yên ả như mặt nước,
nhưng trái tim của Du Nhiên lại không tự chủ được mà rung động.
Gương mặt Khuất Vân lại tới gần Du Nhiên hơn một chút,
cho tới khi chóp mũi hai người sắp chạm nhau mới ngừng lại.
“Sự lo lắng của tôi đối với em là thật.” Khuất Vân bắt
đầu hé mở đôi môi đỏ như máu, mị hoặc chúng sinh: “Bởi vì, nếu cái mạng nhỏ của
em không còn, tôi còn cái gì để chơi?”
Thì ra, là, như, vậy.
Du Nhiên dời ánh mắt, nhẹ giọng nói: “Tôi khát nước.”