
tay áo Khuất Vân, không chịu buông.
“Tương lai khó nói trước được.” Khuất Vân nói.
“Anh cứ nói đi, coi như nói đùa cho em vui cũng được.”
Du Nhiên nói.
“Tôi thấy em cả ngày đều vui, không cần đùa nữa.”
Khuất Vân nói.
“Vậy anh coi như em bị bệnh nguy kịch, thỏa mãn tâm
nguyện cuối cùng của em đi.” Du Nhiên nói.
“Tôi tuyệt đối tin tưởng vào sức sống của em.” Khuất
Vân nói.
“Chỉ hai câu nói mà thôi, có cần khó khăn thế không?!”
Khuất Vân không ăn mềm cũng chẳng ăn cứng khiến Du Nhiên tức giận, cô bỗng đứng
lên, trong lúc tức giận, không để ý, kéo tuột cúc áo của Khuất Vân.
“Đừng làm loạn nữa, chúng ta đi ăn cơm đi, coi như
chúc mừng em.” Khuất Vân đứng lên muốn kéo Du Nhiên.
“Không ăn.” Du Nhiên hất tay anh ra, giận dỗi bỏ đi.
“Tớ muốn chia tay với Khuất Vân.” Du Nhiên trịnh trọng
tuyên bố.
“Vì sao?” Gái Diệp đã lâu chưa lên sân khấu hỏi.
Du Nhiên làm như đang nấu ăn, thêm mắm dặm muối vẩy
bột ngọt vào trong câu chuyện, cũng đau khổ tố cáo sự lãnh đạm, tàn khốc, vô
tình của Khuất Vân.
“Bởi vì tất cả những lý do trên, tớ muốn chia tay với
anh ấy!!!” Du Nhiên dùng giọng điệu cứng rắn: “Gái không cần khuyên can tớ, lần
này tớ không chia tay không được!!!”
“Tớ không có ý định khuyên can cậu.” Gái Diệp cầm lấy
di động nhắn tin.
“Tớ sẽ thật sự chia tay đấy.” Du Nhiên nói.
“Cứ tự nhiên.” Gái Diệp không thèm nhấc mắt.
“Nhưng…” Du Nhiên thở dài: “Tớ không nỡ.”
Gái Diệp thở dài, giọng điệu đó ý là “tớ biết mà”.
“Cậu nói xem vì sao anh ấy không thể dỗ dành tớ một chút?”
Du Nhiên cắn răng.
“Nguyên nhân ở chỗ, cậu mới là người theo đuổi.” Gái
Diệp nói trắng ra đáp án.
“Tớ biết mà, đối với những loại chủ động dính lấy như
chúng ta, đàn ông bọn họ đều không quan tâm.” Du Nhiên chính thức trở thành
người đàn bà uất ức, bắt đầu giật tóc mình, một sợi, hai sợi, ba sợi, bốn sợi.
“Tớ chỉ hỏi cậu một câu.” Gái Diệp hỏi: “Ở bên Khuất
Vân, cậu có vui không?”
“Đương nhiên, nếu không tớ sống chết bám lấy anh ấy
làm gì, tớ đâu có thích tự ngược đãi bản thân.” Du Nhiên nói.
“Nếu vui là được rồi.” Gái Diệp nhún vai: “Trên đời
làm gì có chuyện gì hoàn mỹ, một chút đau khổ mà thôi, nhẫn nhịn vượt qua là
được.”
“Cậu nói dễ nghe thật đấy, việc này phải rơi vào đầu
cậu rồi cậu mới biết cảm giác này… thật khó chịu.” Nói xong, Du Nhiên thở dài,
giọng điệu u uất không gì sánh được.
“Vậy bây giờ cậu định làm gì?” Gái Diệp hỏi ngược lại.
“Còn có thể làm gì bây giờ, coi như kiếp trước tớ nợ
anh ấy, kiếp này đến trả thôi, cứ… vui sướng trong đau khổ thôi.” Du Nhiên gập
người, từng phần trên cơ thể đều thể hiện sự thất bại.
“Nhưng có một việc tớ không hiểu.” Du Nhiên nghi hoặc
nhìn về phía gái Diệp: “Không phải cậu luôn sợ thiên hạ chưa đủ loạn sao, vì
sao lần này lại ngoan ngoãn khuyên bảo tớ như thế?”
“Tớ là loại người vô tâm như thế sao?” Gái Diệp vô
cùng tức giận với lời nhận xét này.
“Đương nhiên cậu là loại người như vậy, tớ cũng vậy,
đây là nguyên nhân chúng ta có thể làm bạn của nhau!!!” Du Nhiên đập tay.
“Quên đi, nói cho cậu cũng không sao, gần đây tớ đang
chìm đắm trong tình yêu, vô cùng thỏa mãn, lòng dạ cũng rộng mở hơn nhiều, hy
vọng những người bên cạnh cũng thỏa mãn như tớ.” Gái Diệp nói ra sự thật.
“Yêu? Bạn gái thân mến, tôi đây muốn phê bình bạn, bạn
xem, tư tưởng giác ngộ chính trị của bạn quá kém, sao có thể yêu đương lén lút
sau lưng Đảng, tổ quốc và nhân dân như thế? Thật xấu hổ cho danh xưng Đảng viên
dự bị của bạn.” Du Nhiên há miệng, vung tay chỉ trỏ.
“Không biết là ai yêu đương lén lút bị tớ phát hiện
trên núi Hoa Sơn nữa.” Gái Diệp chưa bao giờ là cái đèn cạn dầu, chưa bao giờ.
“Chúng ta coi như hòa, điều khiến tớ hứng thú nhất lúc
này là, rốt cuộc anh ta là ai?” Du Nhiên khẩn cấp hỏi.
“Đại Hùng.”
“Là Đại Hùng cùng khóa với chúng ta?”
“Đúng.”
“Là Đại Hùng vô cùng cường tráng cùng khóa với chúng
ta?”
“Đúng.”
“Là Đại Hùng tuyệt đối thẳng vô cùng cường tráng cùng
khóa với chúng ta?”
“Trước khi gặp tớ, anh ấy là như thế.”
Du Nhiên vô cùng, vô cùng kinh ngạc, sau lần đại hội
thể thao kia, tuy gái Diệp không nói ra miệng, nhưng mọi người nhìn ra được,
hứng thú của cậu ta đối với Đại Hùng ngày một tăng. Nhưng Đại Hùng là thẳng nam
trong thẳng nam, thẳng từ đầu đến chân, nghe nói trong đời ghét nhất là gay và
hủ nữ.
Một người như vậy, lại có thể bị gái Diệp bắt được, Du
Nhiên phải thừa nhận, công lực của gái Diệp nhà mình quả thật thâm hậu.
“Nhưng hai người, nhìn có vẻ không xứng lắm nha.” Du
Nhiên nói ra cái nhìn của bản thân.
Du Nhiên cho rằng, nếu dùng chó để so sánh, Đại Hùng
chính là chó Ngao, còn gái Diệp là Chihuahua.
Nếu so với động vật biển, Đại Hùng là cá voi xanh, còn
gái Diệp là cá heo.
Nếu so với động vật họ mèo, Đại Hùng chính là báo, còn
gái Diệp là mèo Ba Tư.
Hai người như vậy, hợp với nhau sao?
“Chỉ một câu, tình yêu, vui buồn tự biết, chẳng ai là
kẻ ngu si, muốn cái gì, chính mình rõ nhất.” Gái Diệp chơi trò thâm ảo, kết
thúc cuộc đối thoại này.
Còn Du Nhiên, đã trầm tư, nay càng trầm tư.
Khi Khuất Vân về tới nhà,