
hy vọng lúc này Cổ Thừa Viễn sẽ nói ra sự thật.
Cô cho rằng như vậy, nhưng Cổ Thừa Viễn lại không.
Du Nhiên không ngồi yên nổi nữa, cũng mặc kệ có thất
lễ hay không, cô hoảng hốt đứng lên, muốn chạy ra ngoài, chạy ra khỏi quán bar
xa lạ này, chạy ra khỏi buổi tối xa lạ này, chạy ra khỏi Cổ Thừa Viễn xa lạ
này.
Nhưng trong một giây cô đứng lên, Cổ Thừa Viễn vung
cánh tay dài lên, trong nháy mắt đã ôm lấy thắt lưng Du Nhiên, kéo một cái,
theo quán tính, Du Nhiên ngã mạnh vào lòng Cổ Thừa Viễn.
Không kịp kêu đau một tiếng, Du Nhiên cảm giác có một
thứ gì đó lạnh lẽo chạm vào môi mình.
Du Nhiên mở mắt ra, nhìn thấy Cổ Thừa Viễn gần trong
gang tấc.
Anh ta đang hôn cô.
Du Nhiên cảm thấy hồn phách của mình lập tức thoát
khỏi cơ thể trong nháy mắt, xoay tròn trong căn phòng mờ mờ này, khiếp sợ nhìn
hai người đang làm chuyện không nên làm.
Du Nhiên muốn ngăn lại, muốn thét lên đẩy anh ta ra,
nhưng hồn phách cô đã rời khỏi cơ thể… cô bất lực.
Du Nhiên cảm thấy môi cô đang bị thiêu đốt bởi ngọn
lửa nóng nhất thế gian, mỗi một dây thần kinh đều bị tan chảy trong đó.
Nhưng, đó chỉ là nhiệt độ của cô… Còn môi của Cổ Thừa
Viễn, không cảm nhận được bất cứ nhiệt độ gì, coi như anh ta đang hôn cô, vậy
chính là Du Nhiên không có nhiệt độ gì đáng nói.
Cảm giác nóng rực kia bị dập tắt rất nhanh, bởi vì
ngay sau đó, Cổ Thừa Viễn dùng lưỡi cạy mở hai hàm răng Du Nhiên, một mùi hương
lạnh lẽo chảy vào thực quản, chảy vào trong dạ dày cô.
Chỉ một chút như vậy, Du Nhiên bắt đầu cảm thấy choáng
váng, tất cả cảm quan đều như bị chùm một tầng lụa, đều trở nên không rõ ràng.
Những người xung quanh, bắt đầu trầm trồ khen ngợi sự
hợp tác của Cổ Thừa Viễn, tiếng vỗ tay kia cũng vô cùng mông lung trong đầu Du
Nhiên, giống như từ căn phòng bên cạnh truyền đến.
Môi Cổ Thừa Viễn tạm thời dời khỏi môi Du Nhiên.
Trong ánh đến mờ tối, Du Nhiên chuếnh choáng say, nhìn
Cổ Thừa Viễn, nhẹ giọng hỏi một câu: “Vì sao?”
Cũng dưới ánh đèn mờ tối, Cổ Thừa Viễn vô cùng tỉnh
táo, nhìn Du Nhiên, nhẹ giọng trả lời một câu: “Bởi vì…từ trước tới giờ anh
chưa từng coi em là em gái.”
Dù rất nhẹ, nhưng những lời này rất nghiêm túc, không
nghe ra bất cứ ý tứ đùa giỡn nào.
Du Nhiên cảm thấy bản thân giống như bị người ta dùng
gậy đập vào gáy, không đau, nhưng rất choáng váng, không thể nghĩ gì, cũng
không thể làm gì.
Du Nhiên muốn rời khỏi nơi này, nhưng Cổ Thừa Viễn vẫn
nắm tay cô, cô rút không ra.
Vì vậy, Du Nhiên cầm lấy ly rượu, bắt đầu uống một
mình.
Cô muốn say, để không nhớ rõ gì nữa, say, để có thể
coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Du Nhiên cầu gì được nấy, sau vài chén rượu, cô đã
thật sự say, cứ như thế chìm vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau tỉnh lại, đầu cô như tách làm đôi, nặng
vô cùng, mà huyệt Thái Dương cũng đau nhói từng đợt, giống như có một con dao
nhỏ không ngừng đâm vào trong não, đau đến không thể kêu ra tiếng.
Nhưng khi Du Nhiên mở mắt nhìn rõ tất cả, cơn đau đều
bị nỗi sợ đánh tan thành mây khói.
Du Nhiên thấy, cô nằm trên giường, mặc áo ngủ, mà bên
cạnh, là Cổ Thừa Viễn lõa thể.
Lúc này Du Nhiên cảm thấy cho dù rơi vào chín tầng địa
ngục cũng tốt hơn tình huống hiện giờ.
Cô nằm xuống giường, muốn tiếp tục mơ giấc mơ đêm qua,
nhưng đáng tiếc là bây giờ không có rượu.
Đêm qua, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Du Nhiên không
dám nghĩ, thật sự không dám nghĩ.
Trong khi Du Nhiên đang hoang mang lo sợ, một bàn tay
trùm lên lưng cô, mỗi ngón tay giống như mang theo dòng điện, làm tê dại toàn
thân cô.
“Yên tâm, đêm qua, giữa chúng ta không xảy ra chuyện
gì.” Giọng nói của Cổ Thừa Viễn truyền đến từ phía sau Du Nhiên.
Du Nhiên bị âm thanh đột nhiên vang lên như thế dọa
sợ, dùng tốc độ nhanh nhất nhảy xuống giường, lùi vào trong góc, hoảng sợ nhìn
Cổ Thừa Viễn ở trên giường.
Một Cổ Thừa Viễn thật xa lạ.
“Vì sao em lại sợ hãi như thế?” Cổ Thừa Viễn hỏi.
Anh ta xuống giường, nhặt quần áo dưới đất lên, vừa
mặc vừa đi về phía Du Nhiên.
“Đêm qua, chúng ta đã làm việc không nên làm.” Du
Nhiên lùi vào trong góc, trên tay ôm một cái chăn.
Cổ Thừa Viễn mặc áo nhưng không đóng cúc, một vòm ngực
màu mật ong cứ thế lộ ra, làm nổi bật bộ quần áo trắng muốt.
Anh ta khom người, hai tay chống lên tường hai bên
thân thể Du Nhiên, đó là một loại tư thế nắm giữ trong lòng bàn tay: “Anh cho
rằng, chỉ có vui vẻ mới đáng kể, Du Nhiên, em ở bên anh, có vui không?”
Du Nhiên không trả lời, nhưng đáp án không cần nói
cũng biết.
Đúng vậy, vui vẻ, rất vui vẻ.
“Nhớ những lời anh nói hôm qua không? Đó là sự thật,
anh chưa từng coi em là em gái của anh… Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.” Cổ Thừa
Viễn nói.
“Nhưng.” Du Nhiên vùi mặt trong chăn, cúi đầu nói:
“Chúng ta là anh em, chúng ta có quan hệ huyết thống.”
“Vui vẻ, mới là quan trọng nhất.” Cổ Thừa Viễn vươn
tay, kéo Du Nhiên vào lòng mình, giống như thôi miên, không ngừng nhắc lại:
“Vui vẻ, mới là quan trọng nhất.”
Vừa nói, anh ta vừa hạ xuống đỉnh đầu Du Nhiên một nụ
hôn.
Một nụ hôn vừa đen tối, vừa mê hoặc.
Du Nhiên không biết mình nên làm thế