
ều – A Khắc Nhĩ liếc khẽ về hướng An Tư, khóe miệng nhếch lên. Nànggián điệp này hiện thời cũng có thể thay hắn, nhổ đi một cái gai:
- Hay lắm. Cứ làm theo lời hoàng đệ. Đợi khi thiên triều thắng lợi, sẽ đưaquan nhân về nước, cùng với An Nam quốc vương trị nước, chăn dân.
- Cảm tạ hoàng tử! Cảm tạ vương gia!
Lũ bại hoại bán dân hại nước, dù nơi nào cũng không thể tha thứ. Mượn taynhà Trần giết Trần Kiện đi, cũng là một cách diệt đi mầm hậu họa. Quê hương cònphản bội thì đối với một mảnh đất xa lạ, ai tin được lòng người có đổi trắngthay đen?
- … Hoàng đệ… Ta cũng mới nhận được tin báo. Bọn vua quan nhà Trần đang tậptrung lực lượng tổng phản công. Tuy binh lực không đông, khí
giới thiếu thốnnhưng bọn chúng cứ thoắt ẩn thoắt hiện trong dân chúng.
Nhiều trận bất ngờ, cókhi xông ra cướp lương thực, khiến chúng ta tổn
thương không ít.
- Tập trung càn
quét. Bất cứ nhà nào gần khu vực phát hiện ra bọn binh línhnhà Trần đều
đốt sạch. Không còn chỗ nấp, chúng phải ló mặt ra thôi.
Mùa khô sắp tới. Nơi Đại Việt thời tiết khác hẳn Nguyên triều. Không
hợpthủy thổ, e là sẽ còn nhiều khó khăn. Tập trung lực lượng để nhanh
chóng giảiquyết bọn quan quân nhà Trần là tốt nhất…Tay nắm chặt, Thoát
Hoan dứt khoát:
- Ta đã cử hai tướng quân
Toa Đô và Ô Mã nhi dẫn quân vào Thanh Hóa để truyđuổi vua Trần. Bắt được hắn ta, sợ gì chúng chẳng đầu hàng.
- Nhưng phải kết thúc trước khi mùa khô đến. Thời điểm đó, chúng ta sẽ gặpnhiều bất lợi, hoàng huynh à…
- Ta biết chứ, đệ đừng lo!
Một tên lính từ ngoài vào báo:
- Tâu hoàng tử… Thiên triều có cử người mang mật thư đến.
Thoát Hoan cầm lá mật hàm xem qua, giọng vui vẻ:
- Phụ hãn đã chấp nhận cung cấp thêm lương thực. Vài ngày nữa, đích thânmẫu thân đệ sẽ giải lương sang tiếp viện.
Mẫu thân?
Bà là Quận chúa Nguyên triều….Thượng Nguyên A KhắcNhĩ nhớ rất rõ điều đó. Bà không phải là một người mẹ. Trong lòng A Khắc nhĩ,bà giống tướng lĩnh hơn là một người thân.
Mẹ sắp đến. Vậy mà hắn không có cảm giácvui sướng khi sắp được gặp bà. Có lẽ từ nhỏ thời gian
theo học cung kiếm, luyệngiáo gươm quá nhiều, không có nhiều cơ hội ở
bên mẫu thân. Mà mẫu thân của hắncũng ít gặp con. Bà thường luyện bắn
tên, luyện đến thuần thục. Nhờ vậy, bà đãtrở thành nữ dũng sĩ lừng danh
Mông Cổ, với thành tích một mũi tên xâu qua 3con ưng đang xé gió trên
trời.
Chim bay cao… Tự do thoải mái… Hải San của hắn… bây giờ có lẽ đang ở bênnhững đồng bào của nàng. Mãi
mãi không bao giờ nhìn thấy nhau được nữa, Hải Sanlà san hô biển, trở về biển cả mới có thể tiếp tục sinh sôi.
- Thưa hoàng tử… Tướng quân Lộc Nhĩ Đa trong cuộc giao chiến ở Trường
Yênđã bắt được một tướng Trần. Hắn ta tuy già nhưng sức lực lại như
thần, giếtđược không ít người của ta rồi mới bị bắt. Hiện đang ở bênngoài….
- Thế à? Vậy cho hắn vào đây thử xem sao. Ta cũng chán cái lũ a dua
nịnhhót nước Nam rồi. Thêm một tên khí phách, thử chút trò mới lạ.
- Tuân lệnh!
Quân lính vừa áp giải một người đàn ông tuổi độ lục tuần vào trong.
Vừathoáng thấy mặt ông ta, lão tướng già bên cạnh Thoát Hoan bỗng nhiên
thất sắc.Ông ta thì thầm gì đó vào tai của Thoát Hoan. Vị hoàng tử
Nguyên triều ngẩn ra,rồi nhanh chóng xua tay:
- Ta thấy trong người hơi mệt. Hoàng đệ, việc thẩm vấn tù nhân không cầnnữa. Đệ cũng về nghỉ sớm.
Quay sang đám người áp giải, Thoát Hoan hơi gằn giọng:
- Mang lão ta nhốt vào ngục. Canh giữ cẩn thận.
Thượng Nguyên A Khắc Nhĩ nhíu mày:
- Hoàng huynh khoan về đã… Thực ra hắn ta là ai?
Vừa lúc nãy, rõ ràng hoàng huynh có nhìn về phía hắn. Tuy rất nhanh, nhưngA Khắc Nhĩ cũng nhận thấy sự bối rối trong ánh mắt của người. Tướng này
tuổitác như vậy, có lẽ 27 năm trước đã từng tham gia cuộc chiến đã qua.
Nhưng tạisao khi mới nhìn thấy hắn, Xích Gia Lãm và hoàng huynh lại có
vẻ đề phòng? Người bị bắt là lão tướng. Dáng vóc khỏe mạnh, làn da rám nắng. Bộ râu bạccắt ngắn, ánh mắt sáng rực, rất có khí phách trên sa trường:
- Hắn có nhiệm vụ gì?
- Thưa phó nguyên soái, là vận lương. Tiểu tướng và quânsĩ bắt được hắn và một xe gạo nhỏ trên đường. Hắn đã đẩy xe gạo đó xuống sông,không để ta cướp được:
Có lẽ là chính sách của bọn người nhà Trần. Vườn không nhà trống, không
đểlại lương thực, để chúng ta trong hoàn cảnh lạ phong thổ, không quen
khí hậumệt mỏi, bọn hắn sẽ phản công nhỏ lẻ, sau đó tổng tấn công:
- Số lương thực đó, không phải chỉ là toàn bộ lương thực trong dự trữ củacác ngươi chứ? Số vừa được chuyển tới, ở đâu?
Lão tướng vẫn không nói. Và A Khắc Nhĩ cũng thừa hiểu, có giết chết ông
cũngvậy thôi. Những người này dù chết vẫn tự hào vì mình đã chết vì Tổ
quốc.
- Mang ông ta cởi toàn bộ y phục, phơi nắng ngoài trời. Cứ một canh giờdùng roi quất một cái thật mạnh, sau đó dùng muối xát vào vết thương trênngười. Tới khi khai hoặc chết. Nhanh
đi!
Không ai giao công việc vận lương cho một ông già, chắc chắn chỉ là kế nghibinh. Chúng hy sinh ông ta để
đánh lạc hướng, vận lương bằng đường khác. Để xemcái đám dân Đại Việt
ấy, ngoài tình yêu nước, sự yêu mến giống đồng loại là cóhay không?
Cũ