
i mình, Thúy nhi chạy nhanh đến cỗ kiệu giữ, “Vâng, chủ tử.”
“Phía trước lại có
chuyện?” Ồn ào như vậy......
“Ác, có một lão gia gia,
hắn giống như bị thương, kính nhờ chúng ta đưa hắn về nhà.” Thúy nhi kể sự
thật.
Nghe xong, Dạ Thủy Linh
xốc vải rèm lên, Thúy nhi vội vàng tiến lên đỡ nàng xuống xe ngựa, sau đó
nàng chậm rãi đi đến bên người lão già, cúi đầu nhìn vết thương trên chân hắn.
Cái này xem ra không tốt,
vừa nhìn xuống mới phát hiện thật......
“Ngươi...... Ngươi không
phải, không phải cái kia......” Dạ Thủy Linh kinh hoảng trợn to hai mắt, cứng
lưỡi.
Cho dù trên mặt lão bẩn
như vậy, nàng cũng chắc chắn không nhìn lầm, cho dù mặt lão bẩn thế nào,
nàng cũng quyết không nhìn lầm được, người đang nằm dưới kia chính là kẻ
đưa miếng bạch ngọc kia cho nàng, tự xưng là “Nguyệt lão” gia gia.
Nghĩ vậy, nàng cũng không
quan tâm thân thể lão có bao nhiêu bẩn bao nhiêu thối, cố ý tiến lên nâng hắn
dậy.
“Chủ tử!”
“Dạ phi nương nương!”
Hành động thình lình dọa
hai người tùy tùng cùng Thúy Nhi, ba người trăm miệng một lời khinh kêu.
Rồi sau đó, nàng quay đầu
đối hai gã tùy tùng nói: “Hai người các ngươi đứng ở đằng kia làm cái gì? Còn
không lại đây giúp.” Chỉ dựa vào một người yếu đuối như nàng nâng một lão nhân
bị thương lại không có khí lực xác thực là có chút không thể.
“Ách......Vâng.” Không
dám kháng cự, hai gã tùy tùng đành phải mặt nhăn mày nhíu, chán ghét đến giúp.
Cứ như vậy, bốn người
ngay cả lôi kéo, cũng phải mất rấ nhiều sức mới đưa lão lên được xe ngựa, Dạ
Thủy Linh cũng lên theo, còn lại Thúy nhi là ngồi cùng với mã phu.
“Lão gia gia, nhà ngươi ở
đâu?” Thúy nhi xoay người, xốc vải rèm lên hỏi ông lão ngồi bên trong.
“Khụ khụ......Ác, nhà của
ta ngụ ở Tuyết Bạch sơn là một gian nhà gỗ nhỏ.” Lão giả khàn khàn nói.
Biết được nơi cần đến,
Thúy nhi xoay người nói với hai người dẫn đường cùng mã phu: “Hướng ngôi nhà gỗ
nhỏ ở sườn núi Tuyết Bạch sơn đi đến.”
“Vâng!” Nhận được chỉ
thị, xe ngựa chậm rãi đi về phía trước.
Lại khéo như vậy? Trước
đó nàng cùng Xích Nhĩ Đa trở về từ Tuyết Bạch sơn, không nghĩ đến lão gia gia
kia lại ở gần đó……
Bên trong kiệu Dạ Thủy
Linh ngồi bên cạnh lão nhẹ giọng nói: “Nguyệt lão gia gia......Ngươi còn nhớ rõ
ta không?” Nhìn hắn, nàng khát vọng muốn nghe được đáp án.
“Sao?” Chỉ thấy vẻ mặt
lão khó hiểu, “Nương nương, thật sự rất cảm tạ ngươi giúp ta, nhưng, ta nghĩ ta
không có vận mệnh tốt như vậy có thể quen biết nương nương ngài.” Hắn mới từ
trong miệng tùy tùng biết được, vị có dung mạo đẹp như tiên nữ này chính là nữ nhi
thứ sáu của hoàng đế Trung Nguyên gả cho Xích Trung quốc vương, hiện tại cũng
chính là Dạ phi nương nương.
“Ngươi...... Thật sự
không phải Nguyệt lão sao?” Linh cơ vừa động, Dạ Thủy Linh vội vàng lấy ra bạch
ngọc trước ngực hỏi: “Cái này? Cái này ngươi biết không?” Nếu là
Nguyệt lão, hắn nhất định nhớ rõ đây là vật ở hiện đại hắn đưa cho nàng.
Chỉ thấy lão giả lắc lắc
đầu nói: “Nương nương, ngài thật sự nhận sai người, ta không phải là Nguyệt lão
như người nói, nếu ta thực sự lợi hại như vậy, sẽ không bị nguy hiểm hai ngày
nay. Ta bất quá chỉ là dân chúng nghèo nhất thiên hạ, dựa vào săn thú, hái rau
sống qua ngày thôi.”
“Đến nỗi miếng ngọc
của ngài, ta còn chưa thấy qua, bất quá...... miếng ngọc này thật sự đặc biệt,
ngài cần phải cất giữ thật tốt.” Lão nói cho qua.
Dạ Thủy Linh vẫn suy tư,
nàng chắc chắn không nhìn lầm người, không để ý trong mắt lão già hiện lên một
tia quái dị.
“Đúng vậy......
Miếng ngọc này thật sự đặc biệt.” Nghe ông lão trước mặt mình nói không
phải Nguyệt lão nàng muốn tìm, Dạ Thủy Linh có chút buồn bã lẩm bẩm nói.
Một canh giờ sau, bình an
đem lão giả đuổi về nhà của hắn, nàng bảo tùy tùng cùng Thúy nhi ở bên ngoài,
một mình đi vào nhà lão.
Phòng ở của lão tọa lạc
dưới một cây đại thụ lớn, lá cây cùng nhánh đại thụ dài nguyên bản xanh biếc,
giờ phút này đang bị tuyết trắng thật dày bao phủ.
Phòng ở của lão chỉ dùng
sơn thông thường sơn lên cây cối cho thành hình, tính cả gian phòng cùng với
dụng cụ trong nhà không khác nhau, chỉ là bề ngoài nhìn qua đã biết, cuộc sống
của lão thật rất không tốt.
Liếc mắt nhìn một cái chỉ
có bốn chữ có thể hình dung, “Nhà chỉ có bốn bức tường” dùng ở nơi này, cũng
rất là chuẩn xác. (VV: ta đếm thấy 6 chữ nhưng t/g
để 4 chữ, ta tôn trọng t/g nên ta hok đổi nha, mọi ng đừng nói ta hok bik đếm
số nhá ~.~)
Nàng xem chung quanh, vật
đáng giá nhất nơi này chính là mấy tấm da thú treo trên tường, còn có đống dược
thảo đang phơi bên ngoài, đem vô thành bán, chỉ có thể đổi lấy một ít tiền.
May mà Dạ Thủy Linh từ
trong tay áo lấy ra một cái túi bao rất lạ, bên trong có một ít bạc vụn cùng
tiền đồng nàng mang từ trong cung ra, nàng đem túi bao đặt vào trong tay lão.
“Cho ngươi, ta chỉ mang
theo nhiêu đây, nếu không lãng phí, số tiền này hẳn là đủ sống một tháng.” Nàng
mỉm cười nói với người giống Nguyệt lão lão.
“Không! Vật quý trọng như
vậy, ta không thể nhận, ta đã rất cảm tạ nương nương đưa ta về đ