Ring ring
Chân Mệnh Thiên Nữ

Chân Mệnh Thiên Nữ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322711

Bình chọn: 9.5.00/10/271 lượt.

Nhưng mà đối với ta mà nói, thứ ta cần chính là “Tình yêu” , ta tin vào chân ái, hơn nữa phi thường tin tưởng, nhưng, ta lại quên mất những lời thái phó đã dạy cho ta.

Phượng Duẫn thiều đã từng nói với ta,

“Tình yêu rất ngọt ngào, cũng rất đau đớn. Nó làm cho một người thay

hình đổi dạng, trở nên ghen tị, tức giận, để ý, không nói lý lẽ, cường

thủ hào đoạt, thậm chí thường xuyên ngọt ngào kiểu giả dối.”

Đúng vậy, ta đã nếm qua mùi vị ngọt ngào, mà đau đớn, cũng đã theo đó mà tới. Nhưng ta không hề biết, nỗi đau đớn lại mãnh liệt như vậy, đau đớn đến độ khiến ta cơ hồ ngất đi.

Mặc kệ ta đối với Toàn Hải Đường ra sao, ở trong lòng hắn, ta vĩnh viễn cũng chỉ có thể xếp vị trí thứ hai, cái vị trí thứ nhất, là một người tên là “Trách nhiệm” gì gì đó, cũng vì trách nhiệm nên hắn vẫn cứ bất chấp tuân thủ mọi nguyên tắc, thậm chí hắn còn vô tình làm tổn thương tâm của ta.

Nam nhân mà ta yêu say đắm, chính là một người như vậy.



Toàn bộ dân chúng ở Bắc Lăng thành tràn xuống đường lớn, hẻm nhỏ cùng

nhau chào đón đội quân chiến thắng trở về của Toàn Hải Đường.

Lang Gia Tĩnh bị ảnh hưởng bởi sự sung sướng của đoàn dân chúng, hạ lệnh mở tiệc đãi vạn người, không khí náo nhiệt ước chừng kéo dài ba ngày ba đêm mới chấm dứt.

Trong hoàng cung, Lang Gia Tĩnh mở trăm bàn tiệc, tiếp đãi những quan

văn quan võ cùng đi biên quan với Toàn Hải Đường, đồng thời đón đất tẩy

trần, sau đốcfn tự mình tấu một khúc ‘Phú về’ của Ủy Lạo.

Tấu xong một khúc, nàng nâng chén rượu, cất cao giọng nói: “Chén thứ nhất, ta kính những người đã hi sinh bảo hộ đất nước ta!”

Nàng vừa một ngụm uống xong, chén thứ hai đã nhanh chóng được đổ đầy.

“Chén thứ hai, ta ksinh những tướng sĩ chiến thắng trở về!”

“Kính nữ hoàng!” Các tướng sĩ cùng kêu lên đáp lễ.

“Chén thứ ba,” Nàng nhìn qua bên phải, nơi Toàn Hải Đường ngồi, ánh mắt

đã thoáng mông lung vì say, nhưng lại vô cùng kiều mỵ, “Ta muốn kính

Nhiếp chính vương anh minh cơ trí của ta! Nếu không phải hắn khẳng khái

xin đi giết giặc, tự nguyện xuất chinh, quốc gia của ta cùng Nguyệt Uyển quốc sẽ không thể bình an như vậy!”

“Đây là bổn phận của thần.” Hắn thản nhiên nói xong, uống cạn một chén rượu.

“Chén thứ tư….”

Lang Gia Tĩnh mới nâng chén rượu lên, Toàn Hải Đường đã đứng dậy ngăn

nàng lại, mày kiếm khẽ nhíu, lo lắng nói: “Bệ hạ không biết uống, đừng

uống nhiều.”

Nàng say, đôi mắt như phủ kín sương, mông ung nhìn hắn, hai gò má hồng

hồng ửng đỏ, ngay cả cười cũng mang theo một chút men say, giống như một đoá mẫu đơn mê người.

Lang Gia Tĩnh không nghe lời, lấy tay đẩy hắn ra, cười nói: “Không! Để

cho ta uống! Ta bây giờ rất cao hứng, hôm nay nhất định phải uống cho

thật đã, thật thống khoái, không say không về!”

“Bệ hạ……”

“Chén thứ tư, ta muốn kính toàn bộ con dân nơi đây, bởi vì trước nay

chưa có chién trận nào thắng lớn như vậy, mỗi người đều có thể an cư lạc nghiệp, thoải mái vui vẻ!”

Uống xong chén thứ tư, Lang Gia Tĩnh cơ hồ ngay cả đứng cũng không yên,

Toàn Hải Đường giật lây chén rượu trong tay nàng, không cho nàng tiếpo

tục uống nữa.

Lúc này âm nhạc vang lên, vũ nương từ hai bên nối đuôi nhau tiến vào hội yến, thân thể nhẹ nhàng lắc lư theo điệu nhạc, rất là mê người.

Toàn Hải Đường vô tâm nhìn sơ qua buổi diễn, hắn sai người lấy một chiếc khăn ướt, tự mình lau mặt cho nàng, lo lắng hỏi ,“Tĩnh nhi, ngươi cảm

thấy thế nào rồi? Khó chịu sao?”

“Sao lại khó chịu? Ta nha…… ta rất vui sướng ah! Nói như câu mà các

ngươi hay nói á! Bây giờ ta…… Long tâm đại duyệt nha!” Nàng lắc đầu,

cười khanh khách ,“Đã lâu chưa từng như vậy vui vẻ rồi, vui đến nỗi muốn hét to lên, muốn cùng những vũ nương nhảy múa ah! Đúng rồi, ta còn muốn nhảy! Cái này là do ta tự mình học được, nhất định ngươi không biết,

đúng không?”

Nàng thật sự say!

Hắn quả thực không biết nên khóc hay cười, “Tĩnh nhi……”

“Hải Đường……” Nàng mềm nhũn đặt trán lên vai hắn, thở dài một hơi: “Ta

thật sự rất nhớ ngươi! Mỗi ngày mỗi ngày, mỗi thời mỗi khắc…… Ta vẫn đếm ngày chờ ngươi trở về, ngươi không biết ta có cỡ nào cao hứng, ngươi

rốt cục lại trở về bên cạnh ta rồi!”

Nàng không chút nào che dấu tình cảm đối với hắn, cũng làm cho lòng hắn lay động!

Vì quốc gia, cũng vì trốn tránh tình cảm của mình. Hắn xin xuất chinh đi giết giặc, muốn mượn cớ này để xoá bỏ tình yêu say đắm đối với nàng,

nhưng mà, khoảng cách càng xa thì ngược lại, nỗi nhớ nhung lại càng lớn! Hắn làm sao không biết được sự tra tấn tàn khốc của bệnh tương tư?

Đúng vậy, hắn đã trở lại, hắn rốt cục đã được như ý, ở lại bên cạnh nàng.

Dư âm của khúc nhạc du dương lượn lờ một chút rồi chấm dứt, Lang Gia

Tĩnh khen “Hay” một tiếng, lập tức vỗ tay vài cái, bá quan bên dưới cùng các tướng sĩ cũng lập tức vỗ theo, trong lúc nhất thời toàn bộ đại điện vang dội tiếng ồn, đinh tai nhức óc.

Lang Gia Tĩnh vẻ mặt say rượu kahr ái đứng lên, cười nói: “Các tướng sĩ, ưu khuyết điểm bộ đã trình lên, ta đã hạ lệnh cho Lễ bộ làm huân công

ban thưởng, không công cũng sẽ được thưởng mười hoàng kim( lượng vàng

)!”

Tướng sĩ cùng kêu lên nói:“Tạ Hoàn