
i
đó”.
Phượng Cửu nhận thấy đây là một lời khen ngợi, có chút ngại
ngùng, tiện tay lấy chiếc mặt nạ bằng gỗ trên tay chàng đeo lên mặt,
giọng nói ồm ồm vọng ra từ phía sau tấm mặt nạ: “Chuyện đó… chuyện đó
thực ra cũng không đáng gì, chẳng qua hồi nhỏ có chút ngốc nghếch mà
thôi”. Bỗng nghe thấy tiếng reo hò nhộn nhịp phía trước, nhón gót lên
nhìn, lập tức túm lấy tay áo của Tức Trạch, giọng nói vui vẻ hơn ban nãy rất nhiều, hứng khởi nói: “Hình như các cô nương đang ném túi hương ở
phía trước, đi, đi, chúng ta cũng tới đó xem xem!”.
Trong ngày tết Nữ nhi ở bộ tộc Tỷ Dực Điểu, Phượng Cửu đã từng nghe nói việc các cô nương ném túi hương.
Nghe nói vào ban đêm trong thành có một ngôi lầu cao mọc lên, tên là Vụ Nữ
Lâu, là lễ vật đính ước mà Vụ Nữ quân - người cai quản sao Vụ Nữ tặng
cho một vị vương tử của tộc Tỷ Dực Điểu. Vụ Nữ quân đã bỏ ra không ít
công sức, tuy nhiên bộ tộc Tỷ Dực Điểu thường không lấy người ngoại tộc, hai người mặc dù có tình cảm, nhưng cuối cùng chỉ có thể than hai tiếng vô duyên, để lại một tòa tháp cô độc chỉ xuất hiện vào đêm tết Nữ nhi,
để các cô nương có tâm sự được lên đài cao, vẹn tròn niềm mong mỏi trong lòng họ.
Trong truyền thuyết, đêm xuống, các cô nương mang theo
túi hương chính tay mình thêu trèo lên lầu cao, nếu người trong lòng của mình đi ngang dưới lầu sẽ ném túi hương lên người đó, nếu chàng ta có ý sẽ nhận túi hương, nếu vô ý sẽ vứt bỏ túi hương, nhưng nếu đã nhận túi
hương sẽ phải đi chơi một đêm với cô nương đã ném túi hương.
Từ
tận đáy lòng Phượng Cửu cảm thấy rằng đây quả thực là một trò chơi vừa
có tình lại vừa thú vị, nếu mấy vạn năm trước ở Thanh Khâu có trò chơi
này, Mê Cốc cũng không đến nỗi độc thân tới tận bây giờ.
Nàng
hăng hái hồ hởi dẫn Tức Trạch đi thẳng tới Vụ Nữ Lâu, trên đường đi lại
ngang qua sạp hàng bán người bột ban nãy, anh chàng bán người bột vội
vàng vẫy gọi họ: “Tiểu thư vội vàng như vậy có phải muốn tới Vụ Nữ Lâu?
Xin khuyên tiểu thư một câu, công tử nhà tiểu thư có ngoại hình quá tuấn tú, không thể tới nơi đó được đâu!”.
Trong lúc vội vàng Phượng
Cửu còn không quên quay đầu lại cảm ơn anh chàng đó một câu, vui vẻ nói: “Chúng ta chỉ tới xem trò vui thôi, chàng ta đã có nơi có chốn rồi,
đương nhiên sẽ không nhận túi hương của các cô nương một cách bừa bãi
đâu, cảm ơn tiểu ca nhắc nhở”.
Anh chàng ấy lại nói gì đó, tiếng
nói chìm lẫn vào trong tiếng của đám đông, nhưng câu nói vừa rồi của anh chàng đó cũng nhắc nhở Phượng Cửu, nàng không yên tâm quay sang nhìn
Tức Trạch, nói: “Những lời ta nói ban nãy, ngài đều nghe rõ cả chứ?”.
Tức Trạch tự nhiên nắm lấy tay nàng đề phòng hai người bị đám đông tách rời: “Ừm, ta đã có nơi chốn rồi”.
Phượng Cửu gỡ mặt nạ ra, vẻ mặt rất trịnh trọng: “Á, câu nói này cũng là câu
của ta, nhưng đó không phải là trọng điểm, điều quan trọng là ngài tuyệt đối không thể nhận túi hương của các cô nương một cách bừa bãi, có hiểu không?”.
Ban nãy quên dặn dò chàng ta, một thanh niên cô độc
không có tuổi thơ như Tức Trạch, lúc này thấy thứ gì cũng sẽ cảm thấy
mới lạ, từ việc chàng ta thích quả cầu, mặt nạ tới khóa bát quái là có
thể nhận thấy một phần. Nếu chàng ta cảm thấy túi hương của các cô nương cũng rất mới lạ, lại tò mò nhận túi hương của họ… cô nương ném túi
hương sẽ nghĩ rằng tâm nguyện của mình đã thành sự thật, chàng ta lại
chỉ muốn vui chơi một chút, khi các cô nương biết được, đau khổ khóc lóc một hồi còn tốt, nếu ai đó nghĩ quẩn, gieo mình từ trên Vụ Nữ Lâu
xuống…
Nghĩ tới đó, nàng cảm thấy trong lòng trĩu nặng, lại nói
với chàng ta lần nữa: “Nhất định không được nhận túi hương của bọn họ,
hiểu không?”.
Tức Trạch chăm chú nhìn nàng, trong ánh mắt ẩn chứa một nụ cười, đáp: “Ừm, hiểu rồi”.
“Thật sự đã hiểu rồi chứ?”.
“Thật sự hiểu rồi”.
Phượng Cửu thở phào nhẹ nhõm.
Đáng tiếc rằng nàng vừa mới thở phào một cái, từ Vụ Nữ Lâu ở phía trước, các túi hương đã bay thẳng vào hai người bọn họ.
Phượng Cửu chau mày, trong truyền thuyết, khi các cô nương ném túi hương, nhận hay không nhận là tùy vào các công tử, ném, chẳng qua thứ được ném đi
là một cơ hội, một duyên phận. Nhưng mấy cái túi này lại dường như dính
chặt vào người chàng ta, kiểu ném này lại là một sự cưỡng cầu.
Nàng cuối cùng đã hiểu được lời nhắc nhở của anh chàng bán người bột kia có ý gì.
Làn gió đưa hương thơm từ trên Vụ Nữ Lâu bay xuống, một hàng mỹ nhân đứng
tựa vào lan can trên lầu khẽ cười, một loạt mỹ nhân khác đang vui vẻ
huyên náo định xuống lầu mời vị công tử bị túi thơm rơi trúng, cũng
chính là mời Tức Trạch thần quân thực hiện lời hứa.
Đại nương bán son phấn bên cạnh lầu nhìn Phượng Cửu vẻ thông cảm: “Cô nương chắc là
người nơi khác đến đây nên đêm nay mới đưa người thương tới chỗ này phải không?”.
Phượng Cửu không để ý tới cách gọi người thương của vị
đại nương kia, sán lại gần hỏi: “Sao đại nương biết chúng ta từ nơi khác tới? Đại nương có biết, tại sao những túi thơm kia không thể gỡ xuống
được không?”.
Đại nương cả đời bán son phấn dưới chân Vụ Nữ Lâu
đương nhiên biết rõ, thần sắ