
u Thiên mập mờ nói.
“Chúng ta có cái gì để nói?” Thường Mạn Mạn mặt không hiểu nhìn Bạch Kiểu Thiên. 80 Bọn họ không phải đang rất tốt à.
“Bảo bối, em xem gần đây anh có phải mệt chết đi được không?”
“Anh đúng thật rất mệt mỏi.” Thường Mạn Mạn nói thật, mỗi ngày Thiên đều phải làm việc đến rất khuya, thật sự rất mệt mỏi nha.
“Vậy anh nên được thưởng đúng không?” Vừa nói bàn tay hướng tới nơi mềm mại của cô.
Thường Mạn Mạn đẩy tay của hắn ra, “Vậy anh muốn được thưởng gì ?.” Mặt cô tỏ
vẻ không hiểu, hắn không phải vẫn luôn làm việc như vậy ư, lúc trước cô
chưa từng thấy Thiên kêu mệt rồi muốn được thưởng như vậy.
“Vậy anh muốn cái gì cũng có thể, đúng chứ?” Bạch Kiểu Thiên mặt mong đợi nói. Nói xong hắn đưa mặt tới gần cô.
Thường Mạn Mạn lòng mềm nhũn, gần đây hắn đúng thật mệt chết đi được, thường làm việc đến nửa đêm, cô nhìn mà đau lòng.
“Chỉ cần không quá phận*, cái gì em đều đáp ứng.”
(*) : không quá phận = không quá đáng = không quá sức
“Không quá phận, không quá phận, yêu cầu của anh một chút cũng không quá phận, anh chỉ quá nhớ em, muốn hôn em, ôm em.” Dĩ nhiên không thể nào chỉ đơn giản như vậy, nhưng khúc sau hắn không cần phải nói.
“Chỉ
chút chuyện này thôi sao, em còn tưởng rằng đó là cái chuyện gì đáng
ngại khó khăn lắm, anh có ngày nào không ôm ôm hôn hôn em chứ.” Thường
Mạn Mạn im lặng, tức giận nói.
“Mạn Mạn là tốt nhất.” Nói xong lời khách khí, hắn bắt đầu hưởng thụ món quà của hắn.
Qua thật lâu.
“A, tay của anh không cần đặt ở đó?” Thường Mạn Mạn thẹn thùng nói.
“…” Không để ý tới lời Mạn Mạn nói, tay hắn tiếp tục công việc.
“Không cần, anh không cần cởi quần áo của em?”
“…” Ừm, rất ngọt, Mạn Mạn vì sao lại ngọt như vậy, làm hắn muốn ngừng mà không được.
“A, anh không cần đè lên người em, anh thật nặng?”
“…” Không đè ép em thì ngộ nhỡ em chạy làm chuyện xấu thì sao, Bạch Kiểu Thiên rất phúc hắc nghĩ.
“A, không cần, không cần…”
“…” Dừng lại không được Bạch Kiểu Thiên mặt thỏa mãn ôm chặt Thường Mạn Mạn đang ngủ mê, hắn
nghĩ mình đã làm Mạn Mạn mệt muốn chết rồi, hắn chưa bao giờ nghĩ tới
mình sẽ như hôm nay có bà xã lẫn con trai, ít nhất cũng không mong mỏi
đó là một “con người”, nhưng Mạn Mạn đã cho hắn một cảm giác không giống như vậy, hắn chỉ nghĩ lúc nào cũng có thể mang cô theo người, không để
cho người khác chia sẻ vẻ đẹp của cô, cũng mong vẻ đẹp của cô cũng chỉ
vì hắn mà “nở rộ”. Thậm chí, chỉ đơn giản ôm lấy cô như vậy, hắn cũng
cảm thấy hạnh phúc, thì ra là hạnh phúc cũng có thể đơn giản như thế.
“Mạn Mạn em nhất định phải ở bên cạnh anh, nếu như không có em, quả thật về
sau anh không biết nên làm cái gì.” Bạch Kiểu Thiên thâm tình nói xong,
rồi hạ xuống một nụ hôn lên trán cô, mặc dù biết Mạn Mạn bây giờ không
nghe được, nhưng hắn vẫn muốn đem lời từ tận trong đáy lòng nói ra.
Đột nhiên Bạch Kiểu Thiên ôm ngực, nơi đó mới vừa có một hồi đau đớn. Bạch
Kiểu Thiên nhướng mày, nghĩ thầm không tốt, Khoái Khoái nhất định gặp
nguy hiểm. Nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo tử tế, nhẹ nhàng hôn lên mặt cô, bày kết giới ở chung quanh cô, rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
“Người bạn nhỏ, không cần phản kháng, ngoan ngoãn để cho ta ăn hết, ta bảo đảm sẽ không để cho ngươi cảm thấy đau chút nào.” Một con Đại Tích Dịch
Tinh* lè ra cái lưỡi thật dài nói, dưới ánh trăng bộ dáng quỷ dị kia làm cho người ta không nhịn được mà phát run.
(*) : Thằn Lằn Yêu cực lớn
“Mày như vậy mà muốn ăn tao, mày không biết bộ dáng của mày sao, thật ghê
tởm tới cực điểm, mày cho rằng cái lưỡi thật dài của mày rất đẹp mắt ư,
không biết thẹn thùng mà đi chữ trị đi, tao mà như mày tao đã tự đập đầu mình đi chết rồi, chứ nói chi là chạy đi dọa người.” Thường Khoái Khoái mặt khinh bỉ nói, mặc dù trong lòng vẫn là có chút lo sợ, nhưng nhóc áp đảo hắn vô cùng tốt, làm cho người ta không cảm thấy nhóc có chút sợ
hãi nào.
“Tiểu tử, đừng ở chỗ này mà bày ra cái trò miệng
lưỡi khoái trá kia, coi chừng chọc giận tao, khiến tao một hớp nuốt trọn mày, tao nhìn ra là biết mày có một chút pháp lực, chỉ cần ăn mày,
chiếm pháp lực của mày thành của mình, tao liền có thể hoá thành hình
người rồi, đến lúc đó bảo đảm so với tiểu quỷ như mày còn đẹp trai hơn.” Tích Dịch Tinh dương dương đắc ý nói, giống như hắn có thể biết hắn về
sau là có cái bộ dạng gì.
“Cỡ như mày…” Thường Khoái Khoái khinh bỉ nhìn hắn một cái.
“Tao thế nào, nhớ năm đó tao cũng là một trai đẹp, nếu không xảy ra chút
chuyện ngoài ý muốn nhỏ, tao cũng sẽ không trở về được hình người lâu
như vậy, nhưng mà bây giờ không sao rồi, chỉ cần ăn thịt mày, tao liền
có thể trở về đến bộ dáng lúc trước rồi.” Tích Dịch Tinh mặt tự tin nói.
“Có bao nhiêu đẹp trai, có đẹp trai như tao không?” Thường Khoái Khoái vừa
nhìn hắn cười ha hả, vừa dùng thuật trị liệu ba nhóc dạy chữa trị cho
vết thương vừa rồi, chỉ khi chữa hết, nhóc mới có thể tiếp tục giao đấu
cùng hắn, nhóc thật không muốn trở thành vật trong bụng hắn ta.
“So với mày thì đẹp trai hơn nhiều, là trai đẹp khó gặp, mày không biết khi đó có bao nhiêu thiếu nữ ở phía sau chạy