
an ủi.”
Vì thế anh sẽ
không quá thất vọng vì mình không đoạt được giải, đây là dụng tâm cô khổ sở lao lực suy nghĩ bao lâu! Mạnh Tấn Bang sửng sốt mấy giây mới có
phản ứng, ai oán phản đối lại.
“Có ai lại như em thế hả? Rốt cuộc anh phải cầu mong mình đoạt giải hay không đây?” Kỳ
quái thật, tại sao không thể vẹn toàn đôi ngã chứ? Dụ Hoằng Binh bướng
bỉnh bật cười, nhìn anh sốt ruột giậm chân oán hận thế kia thiệt là thú
vị nha.
“Cái này do chính anh quyết định!”
“Anh không đi
nữa!” Anh bĩu môi. “Chỉ cần em chịu gả cho anh, giải thưởng có hay không không quan trọng, bởi vì em chính là giải thưởng lớn nhất trong đời
anh.”
Lời của anh khiến cô rất cảm động. Suy cho cùng cô biết anh rất để ý đến giải thưởng kia, nó đại biểu cho năng lực thực sự của anh, thế mà hiện tại anh lại coi
cô còn quan trọng hơn. Mắt nhòa đi vì lớp lệ mờ, cô ôn nhu chăm chú nhìn anh, bàn tay nâng lên khẽ vuốt khuôn mặt anh. “Tấn Bang, đây là lời nói êm tai nhất mà em từng nghe.”
“Ơ, vậy có cảm
động được em không?” Anh hơi buồn rầu. Kỳ thật lời anh nói không phải là tán tỉnh qua loa, mà là những lời thật tâm.
“Vâng!” cô ngọt ngào kéo dài giọng.
“Vậy em đồng ý gả cho anh chứ?” Anh kéo tay cô xuống, nhẹ nhàng hôn lên lòng bàn tay. Cô
chấm chấm vẽ vẽ trên trán anh, cười đến ngọt lịm.
Anh mừng như điên, nhìn cô cười ngây ngốc, thật giống một đứa trẻ lớn xác ngây thơ.
“Em muốn nghe một chút cảm nghĩ của anh đối với phần thưởng này”. Cô làm nũng yêu cầu.
“Anh yêu em!”
Mạnh Tấn Bang trịnh trọng nói, không dư thừa chút nào, chỉ ba chữ đơn
giản đã thổ lộ được hết tất cả. Tim cô đập nhanh hơn, trong lòng lan
tràn một cảm giác ngọt ngào viên mãn. Chỉ có anh, mới là người có thể
không cần hoa tươi lẫn nhẫn kim cương, cũng khiến cho cô cảm thấy chính
mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời!
“Em cũng yêu
anh!” Cô chân thành đáp trả lại. Nụ cười của anh càng sâu thêm, sức mạnh tình yêu một lần nữa bùng phát, anh vội tiến đến bên cô, ôm lấy chiếc
cổ thon nhỏ, dịu dàng đặt lên môi cô một nụ hôn.
Hơi thở của anh
càng mãnh liệt, áp chế nắm giữ lấy nhịp thở của cô, hút lấy sự ngọt ngào của cô, lực siết của tay tỉ lệ thuận theo sự tăng vọt của nhiệt tình
trong lòng. Vất vả lắm mới dứt ra được, Dụ Hoằng Băng hoảng hốt la lên.
“Sao anh lại hôn em vào lúc này chứ hả!”
“Anh mọi lúc mọi
nơi đều muốn hôn em, còn muốn trốn sao?” Anh liếm môi, lộ ra ham muốn và chút bất mãn. Cô vội tìm gương kiểm tra lại bộ dáng của mình, thiếu
chút nữa mém té xỉu ---- tóc tai rối tung, son môi nhòe nhoẹt, lễ phục
bị nhăn một góc, hoàn hảo với vẻ bên ngoài của người vừa trải qua ân ái.
“Anh thử nhìn xem đã biến em thành thế nào rồi này?” Vì muốn cùng anh tham dự buổi lễ
này, từ sáng sớm cô đã bắt đầu chuẩn bị, vội vàng cả ngày, giờ đến lúc
sắp xuất phát lại thành thế này, thiệt là rối tinh rối mù mà!
“Anh vừa mới nói
sẽ không đi mà, so với việc phải đi dự cái buổi trao giải nhàm chán đó,
thì anh thích ở nhà tiến hành nghi thức thần thánh với người vợ yêu quý
của mình hơn.” Quần áo cô không chỉnh tề lại càng gợi cảm kì lạ, khiến
cho huyết mạch anh sôi sục lên, trong người như đang được kích thích.
“Nghi thức thần
thánh? Cô nhíu mày nghi ngờ, sao cô có cảm giác cái nghi thức thần thánh trong miệng anh có gì đó rất là gian tà? Nhưng vẫn cứ nghĩ anh chỉ trêu chọc thôi, nên cô liền thúc giục: “Thôi quên đi, em ở nhà xem trực tiếp vậy, anh mau xuất phát đi!”
Nếu đã không còn
kịp thời gian, cô cũng không muốn anh phải trễ giờ, đành để anh đến dự
một mình vậy. Khóe miệng anh cong lên, cũng không thèm giải thích, liền
trực tiếp ôm lấy cô, đi về hướng phòng ngủ. “A a, anh làm gì thế hả?” Cô lớn tiếng la lối vùng vẫy.
“Chúng ta cùng ở
nhà xem truyền hình trực tiếp.” Anh nhẹ ném cô lên chiếc giường lớn. Cô
ngẩng lên nhìn anh, lo lắng hỏi: “Nếu đoạt giải thì phải làm sao đây?”
“Nếu như có giải thì công ty chế tác sẽ lãnh giúp.” Anh trả lời, chuyên tâm tháo bỏ vớ chân của cô.
“Còn giải thưởng
này, chỉ mình anh mới có thể lãnh.” Cô cười, nhưng nghĩ nghĩ vẫn còn lo
lắng. “Còn buổi dạ yến chúc mừng sau khi công bố giải thì sao?”
“Vui chơi giải
trí có gì quan trọng đâu? Ôm em mới thật sự là quan trọng”. Anh tiếp tục trả lời, ngược lại nhanh tay kéo xuống dây khóa trên bộ lễ phục, thân
thể xinh đẹp thoáng đập vào mắt, kích thích mọi giác quan, mà cái miệng
nhỏ nhắn của cô cũng không còn cơ hội để nói thêm nữa, chỉ có thể bật ra những tiếng rên rỉ đầy kiều mỵ.
Như là để chúc
mừng việc mình hoàn toàn chiếm được cô, hôm nay Mạnh Tấn Bang đặc biệt
cuồng nhiệt, lưu trên da thịt cô biết bao dấu vết, mỗi một tấc đều mang
đậm hơi thở của anh. Cô vì anh thốt lên những âm thanh tuyệt vời, vì anh khẽ tách người ra, vì anh chuẩn bị sẵn sàng ẩm ướt, vì anh rung động,
dâng hiến cả thân thể lẫn linh hồn. Trong cơn cao trào tình ái mãnh
liệt, họ hợp lại làm một, cùng lên đỉnh cao, hơi thở hòa vào nhau, một
lần lại một lần nữa, cùng hoan hỉ đắm mình trên đỉnh núi, cho đến khi cả người cô nhũn ra mệt mỏi, ngồi phịch trong lòng anh. Sau một màn m