Polaroid
Cấu Kết

Cấu Kết

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324702

Bình chọn: 7.5.00/10/470 lượt.

ch Thượng đã nấu nước gừng xong rồi đặt ở trên bàn trà. Cô bưng cái bát đi vào phòng ngủ chính, thấy anh cũng vừa tắm rửa xong đang mặc quần áo.

Cố Hoài Nam dựa người vào cạnh cửa, vừa uống nước vừa thưởng thức bả vai rộng lớn cùng eo săn chắc của anh, đáng tiếc lúc cô tiến vào người đàn ông này đã mặc xong quần áo rồi, đã để lỡ nhiều phúc lợi.

"Khuya rồi, anh mặc quần áo chỉnh tề như vậy định đi đâu à?"

"Trở về quân đội."

Diệp Tích Thượng sớm biết cô đang nhìn nhưng cũng không xoay người lại, tiếp tục cho vào túi hành lý một ít quần áo để thay.

Cố Hoài Nam uống sạch nước gừng, trên chóp mũi cũng rịn ra mồ hôi hột. "Hôm nay cũng đủ mệt rồi, anh nghỉ ngơi thật tốt sáng sớm mai rồi đi, dù sao em cũng ngủ ngoài phòng khách, không thể chịu nổi cái giường cứng như thép kia."

Diệp Tích Thượng thoáng suy tư, gật gật đầu, trở lại thư phòng lấy ra một cái túi hồ sơ, rút ra thư thỏa thuận đưa cho cô. Cố Hoài Nam cầm lấy nhìn một chút, "Điều nhiều hàng ngũ như vậy, anh thật là có kiên nhẫn."

Cô cũng không có mười phần kiên nhân như anh, thô bạo “xoẹt” một cái. "Tại lại không có các khoản mục về sự việc kia?"

"Chuyện gì?"

"Thì. . . . . ." Cố Hoài Nam ho nhẹ, "Thì cái đó."

Diệp Tích Thượng hơi chút suy tư, hiểu được. "Điều hai khoản một, nếu không được đối phương lịch sự đồng ý sẽ không phát sinh quan hệ tình dục."

"Không được đối phương lịch sự đồng ý?" Cố Hoài Nam buồn cười, nhưng nhịn xuống. "Anh xem thân thể lớn lên không có tật xấu gì, cũng không giống như là ba bốn người đàn ông cùng làm, điều này có ý nói, nếu như em không đồng ý, anh vẫn làm? Anh nhẫn nại được sao?"

Vẻ mặt Diệp Tích Thượng vẫn nghiêm chỉnh - nghiêm túc. "Đối với anh mà nói thì không thành vấn đề."

Cố Hoài Nam cầm thư thỏa thuận ngồi vào bàn làm việc, liếc mắt nhìn anh. "Nếu như em nói có vấn đề, vậy phải làm sao bây giờ?"

"Báo cáo trước."

Cố Hoài Nam đầy hứng thú nhếch mày lên, ý nghĩ xấu lại ngoi lên từ trong bụng, thân thể hơi nghiêng về phía trước dò hỏi. "Báo cáo Diệp đoàn trưởng, em muốn ăn thịt."

Cho dù Diệp Tích Thượng có trì độn cũng biết ‘thịt’ cô nói đến là chỉ cái gì, suy tính trong chốc lát, giương mắt nhìn cô. "Không được."

"Tại sao? Anh đã nói, trừ ly hôn ra chuyện gì anh cũng có thể thỏa mãn em, anh gạt người sao? Vậy em đây không ký."

Vẻ mặt Diệp Tích Thượng khẽ biến đổi, cắn chặt răng. "Anh là lính nhảy dù."

"Em biết rõ."

"Lưng không có túi dù, em muốn anh nhảy từ trên máy bay xuống thế nào?"

". . . . . ."

Mới đầu Cố Hoài Nam không hiểu, đến lúc phản ứng kịp thì nằm bò trên bàn cười khúc khích, cười đến mức nước mắt cũng chảy ra, ký tên mình vào thư thỏa thuận. "Em phục anh - Diệp Tích Thượng, thật muốn xem bộ dạng nhảy dù của anh."

Thấy anh chau mày, Cố Hoài Nam mới phát giác lời của mình quá mức mập mờ, vội vàng đổi lời nói. "Em là chỉ thật sự muốn nhìn anh nhảy dù á..., nhảy dù rất tuyệt sao? Có thể dạy em được không?"

Diệp Tích Thượng cất túi giấy xong. "Nếu em không sợ chân mình phình to, thì anh sẽ dạy em."

Cố Hoài Nam vừa nghe xong, lập tức từ bỏ ý niệm này.

Ngày thứ hai, Cố Hoài Nam rời giường thì Diệp Tích Thượng đã làm xong bữa sáng, cô kinh ngạc duỗi cái lưng cứng mỏi. "Anh lại còn biết nấu cơm! Anh thật sự là đàn ông sao?"

Diệp Tích Thượng nấu cơm không chỉ có bề ngoài đẹp mắt, mà mùi vị cũng không tồi. Lúc Cố Hoài Nam ở một mình vô cùng lười, lúc nào cũng miện cưỡng ăn tạm cái gì đó, thường xuyên ăn cơm nguội hoặc mỳ ăn liền, bỗng nhiên lại được ăn một bữa sáng nóng hổi lại còn thơm ngào ngạt, tâm trạng tươi như hoa nở.

"Em thấy anh đừng ở trong quân đội, mà cề nhà ở đi, em mua đồ nấu còn anh làm cơm, kết hợp hoàn mỹ." Cô vừa nhét đồ ăn vào trong miệng, vừa không nói ngừng.

"Trở lại cũng được, nhưng lại dễ dàng bại lộ quan hệ của chúng ta."

"Cũng đúng." Cố Hoài Nam gật đầu.

Diệp Tích Thượng lấy từ trong phòng ra một cái cặp da đặt trước mặt cô, "Cần anh nói lại lần nữa không?"

Cố Hoài Nam đương nhiên biết bên trong đựng thứ gì, nuốt nuốt nước miếng. "Không sợ em lại cầm tiền của anh chạy mất?"

"Anh cũng có giới hạn cuối cùng, em cứ thử xem?" Diệp Tích Thượng nhàn nhạt nói.

Cố Hoài Nam rụt cổ lại, tay ấn nhẹ, mở cái túi da xem qua, không khỏi lắc đầu thở dài . "Người nào có thể gả cho anh đúng là hạnh phúc chết mất, tiếc rằng em lại là một cô gái xấu, cũng tiếc rằng anh là một ông già cố chấp, không có kết quả, haiz."

Tay đang gắp thức ăn của Diệp Tích Thượng hơi dừng lại. "Anh sẽ không khiến người phụ nữ của mình phải chịu uất ức."

Cố Hoài Nam đóng lại bóp da lại, cười xấu xa. "Em thì sợ người chịu uất ức là người đàn ông lấy phải mình."

Diệp Tích Thượng lơ đễnh. "Mấy ngày nữa, chờ cha anh trở lại, anh sẽ dẫn em đi gặp ông ấy."

Cố Hoài Nam cắn chiếc đũa, lông mày nhíu lại. "Vậy đến lúc đó, em phải làm thế nào?"

"Đừng gọi chú Diệp là được."

"Chẳng lẽ gọi bác Diệp sao?"

Diệp Tích Thượng giương mắt trừng cô. "Gọi cha, cha!"

Cố Hoài Nam cười híp mắt, đem cháo nóng đẩy tới bên cạnh anh. "Đừng nóng giận, đừng nóng giận, cho dù cha anh có không thích em đuổi ra khỉ cửa, em sẽ ôm