
o hai mắt, d3khiếp sợ d7nhìn Tề 91Thiếu Yến ađang đi 91xuống xe.
Tối 9nay hắn không 4mặc âu phục, 1cởi bỏ ecà vạt, 20áo sơ mi 82thoáng mát, c4nhìn hắn cccó thêm mấy 49phần phóng 57khoáng không a7kìm chế 1dđược.
"Có ccần thiết 7ekinh ngạc 14như vậy 6sao?" 57Sau khi xuống adxe, hắn dựa fcửa xe, cười fhíp mắt bnhìn cô.
"Ai 5bảo anh đột 36nhiên xuất 6chiện làm c0gì !" 9Cô trừng 2cmắt liếc 1hắn một bcái."Đã 8trễ thế abnày, anh chạy 67tới làm 6bgì?"
"Tới b4đón em nha!" Mặt 6ehắn như f8nói chuyện cđương nhiên."Cũng 02đã trễ 94thế này 6rồi mà?"
Hắn c7cười trích 1cdẫn câu 3nói của eecô.
"Tôi 6không cần 56anh đón."Cô 4sưng mặt 7lên, "Tôi acó thể tự b7mình trở avề, không 3cần phiền 9đến anh."
"Không 1athể nói 8như vậy 9bđược." 2Hắn lắc bclắc đầu."Em 2vì anh mà 03về trễ, 8anh phải 3đưa em trở 5về là đúng efrồi."
Hắn 29vỗ vỗ cửa 0exe, khom lưng 5elàm tư thế 0mời."Lên fbxe đi, anh bđưa em về 8enhà."
Cô 7vẫn không 72nhúc nhích, 9e"Không ccần, tôi 8tự đáp aetàu điện d0ngầm về."
"Vậy csao?" 4dHắn nhún c5nhún vai, 0cũng không 9bởi vì cô 8cự tuyệt 09mà buông 9ctha."Chẳng 44qua anh muốn 8thảo luận 7chuyện nhà ccửa với eem thôi, em 35lên xe đi!"
"Nhưng 5bây giờ etôi đã hết 54giờ làm bviệc, nếu fbcần thiết 8cngày mai chúng bta lại thảo 08luận." 31cô lễ phép, c4khách khí, 80nhã nhặn e8từ chối.
"Nhưng 03mà anh muốn 93thảo luận 0dbây giờ." 6Hắn vô cùng 06kiên trì.
"Hết cgiờ làm, b5tôi không bcmuốn bàn dchuyện công eviệc." 24Thái độ 1bcủa cô cũng 72rất kiên etrì.
"Không 3fsao cả, vậy 6chúng ta sẽ bbàn một cchút chuyện cbriêng được 9không?" 0dHắn gặp 2bchiêu phá bchiêu.
"Giữa 7chúng ta không 2chuyện gì 8riêng để d5nói." aCô tức giận 4anhíu mày."Tề 83chủ tịch, 9anh không aphải tìm 3nhầm người e9chứ, có 7chuyện riêng 5ecần nói 0nên tìm Thi 6tổng, đừng d6tới làm 97phiền tôi."
Hắn 44nhếch miệng 69cười một d6tiếng, con 12ngươi xẹt bqua một tia d1gian xảo."anh 9khuyên em 11nên nhanh 6nhanh lên 72xe thì tốt 0hơn."
"Thật dxin lỗi, f3tôi mệt 9fmỏi, phải dvề nhà nghỉ c7ngơi." 70Cô không 6bđể ý khuyến 66cáo của 76hắn."Có 41chuyện gì, 3a ngày mai bchúng ta liên 29lạc lại."
Nói 54xong, cô xoay 5người chuẩn 00bị rời 1đi, không 1ngờ hai chân 6fcủa cô đột 1nhiên bổng 4dlên không.
"Này, danh làm gì bđấy?" 0Chuyện đột 8nhiên xảy 7ra, cô nhịn 56không được 6sợ hãi thét 16lên.
Tề bThiếu Yến 24vươn tay 55ôm thân 31hình nhỏ 7nhắn của 1cô ôm vào cbtrong ngực.
"Buông 6tôi ra! Buông 5dtay!" 10Phát hiện cdmình bị 04hắn ôm ngang blấy, cô 3vừa xấu c4hổ, lại 94không làm 09thế nào e2tránh thoát 22được lồng 79ngực của cfhắn.
"Đối 8với phụ f5nữ khó bảo, 4hành động 2vẫn tác 5dụng hơn 5lời nói?" 7Hắn cười chì hì, nhét 8cô vào trong c2xe.
Hắn 0bđóng cửa 9xe, thuận 61miệng dặn 84dò lái xe f8ngồi trước.
"Rốt 2cuộc anh f6muốn làm 9acái gì?" 5Mắt thấy axe rời khỏi dđường, 6Vũ Như toàn e4thân cao thấp etràn đầy 4cảnh giác, 8cực kì như 65chú nhím c0nhỏ xù đầy 5gai nhọn bnhìn kẻ 1địch.
"Anh emuốn làm 0gì á?" 5Nhìn bộ adáng cô khẩn ftrương hề 8hề, vẻ 5mặt hắn 87vô tội buông 6atay: “ Anh aechỉ muốn 7đưa em trở 6dvề nhà.”
"Tôi 8không cần eanh đưa, e4tại sao anh 6cứ muốn ecưỡng bách 29tôi?” Cô fekhông hiểu 51người đàn 80ông này 8tại sao cứ 9muốn dây 4dưa cô không 2ngừng, hại d2cô muốn 29phân rõ giới 8ftuyến với 2hắn cũng fkhông dễ 1cdàng.
"Không 7có biện 6pháp, ai bảo 64em mỗi ngày 8dđều đáng 5yêu như thế, 1mê người 74như vậy, 07khiến anh e3không kìm 5hãm được.” 4Hắn nói 36năng ngọt dexớt biện cbgiải cho 90hành động 52của mình.
"Anh 8——" 2cô tức tới ccnỗi nói akhông lên alời, cũng 87không biết fnên nói cái b8gì. Để 4tránh phải cnhìn khuôn emặt đẹp bdtrai khiến cđồng bào ctức giận, 0cô dứt khoát 0quay đầu, 2echằm chằm 15nhìn ra cửa 6sổ.
Tề 8Thiếu Yến 59cũng không 3acó làm phiền ccô, chỉ 7là lẳng elặng dõi e4theo nhất dcử nhất 5cđộng của 96cô.
Xe adọc theo 9tuyến đường d7quen thuộc 6của cô, 3đợi tâm etình từ 3btừ khôi 1phục lại, 8Vũ Như bắt 7đầu cảm d7thấy có cfgì không cổn.
"Xe 2muốn chạy 5đi đâu?" 73Mặc dù không 04chút tình 68nguyện, nhưng 67cô vẫn quay 7đầu lại dhỏi.
"Đương 8nhiên là 67đi về nhà 43em rồi!"
"Nhà ctôi?" 3Cô kinh ngạc 38không thôi."Làm 22sao anh biết c5nhà tôi ở 8đâu?"
Hiện 65tại cô cũng 4không ở 3nhà cùng ccha mẹ như 5ctrước, sau 1khi về nước, 3cô tự mình 5thuê một 6gian phòng 1chừng hai dmươi mét 6vuông, từ c3lúc lên xe 3tới giờ, 89Tề Thiếu aYến cũng echưa hỏi 9bcô muốn 08đi tới dfđâu, sao 0biết được cchỗ ở cô 5achứ.
"Anh 1đương nhiên 4là biết." fViệc của 1cô, không bcó gì hắn bkhông biết.
"Anh 3sai người c8điều tra atôi?" 88Cô không bedám tin nhìn f4hắn.
"Điều 1tra?" dbHắn chu môi."Làm 42gì phải enói khó nghe cnhư thế? f7Anh chỉ 02là quan tâm 4em thôi."
"Quan 3tâm?" 6Một trận aethương tổn 91khó nói lên 2lời tập 2dkích trái 0tim cô: “ 31Đừng nói cdễ nghe như 26vậy, anh 3dcó thật 8sự quan tâm 40tôi không, 6atrong lòng 8anh rõ ràng 4nhất.”
Cô 28vĩnh viễn 3ccũng sẽ fckhông quên cnăm đó cô btừng cô dđộc ra 5sao đối 7diện nỗi 57thống khổ e8mất đi đứa f0nhỏ, khi cđó hắn bở nơi nào? aNếu như 83có một chút 3amảy may quan 2tâm cô, hắ