Teya Salat
Câu Được Hoa Hoa Công Tử

Câu Được Hoa Hoa Công Tử

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322734

Bình chọn: 7.5.00/10/273 lượt.

ghỉ của cô dâu, bọn họ

lại đem chỗ này làm nơi vụng trộm? Trong lòng cô, không có cách chấp nhận.

“Điên cuồng?” Anh cười khẽ lên tiếng. “Em vẫn luôn thật hưởng thụ, không phải

sao?”

Mặt của cô càng đỏ, bởi vì cô biết người đàn ông này đang nói cái gì. Những kí

ức ngọt ngào điên cuồng trong lòng cô chưa bao giờ mất đi, vẫn luôn ở sâu trong

đáy lòng cô.

“Cũng được, cẩn thận đừng làm loạn quần áo em” Cũng không biết là lời nói của

anh, hay là bị phiền lòng hành hạ, cô lại có thể đồng ý.

“Kỹ thuật của anh em còn không tin sao?” Nhận được đáp ứng của cô, anh không hề

khách khí nữa. Đôi môi chặn miệng cô lần nữa, khuấy đảo cái lưới đinh hương

ngọt ngào của cô, trong lúc đó bàn tay vô tình trượt vào trong váy, đi tới hai chân

của cô.

“A, không...” Cô rên rỉ, đôi tay nắm cánh tay rắn chắc của anh, chủ động đáp

lại nụ hôn nhiệt tình của anh.

Cô hoàn toàn rơi vào lưới tình của người đàn ông này, không cách nào kiềm chế,

môi của anh, tay của anh, đang từng bước tiến sát, ép cô buông vũ khí đầu hàng.

“Muốn anh sao?” Giọng nam trầm thấp dễ nghe, bởi vì tình dục mà hơi khàn khàn.

“Cho em.” Cô không chút do dự đưa mình tới.

“Gọi tên của anh” Anh cố ý lui ra một chút, bàn tay lại trêu cợt nơi mẫn cảm

nhất của cô. “Anh thích em dùng thanh âm khả ái gọi anh”

“Đừng trêu em...” Không chiếm được thỏa mãn lại gặp phải trêu chọc kéo dài,

thân thể của cô như muốn nổ tung, “Anh... Thật là xấu...” Vẻ mặt cô thống khổ,

biểu đạt kháng nghị.

“Vậy thì gọi tên anh” Anh kiên trì

Không biết vì sao, anh rất thích cô ngọt ngào gọi anh, thích nhìn bộ dáng cô

giống như đường hòa tan trong lòng anh.

Là bởi vì cô rất ít gọi tên anh? Hay là bởi vì cho tới bây giờ cô chưa từng chủ

động bám dính lấy anh.

Anh không rảnh suy nghĩ nhiều.

Nhìn thấy cô cắn môi, dáng vẻ liều mạng nhẫn nại, anh tăng thêm sức lực ngón

tay, vuốt ve chỗ tư mật đã sớm ẩm ướt run rẩy.

“Lập, Lập Khải...” Cô không thể tiếp tục chống đỡ, hai chân mềm nhũn, cả người

té nhào vào trong ngực anh.

Anh hiện lên một nụ cười đắc ý, nhấc tay lên ôm lấy cô.

Anh biết, kế tiếp sẽ từ trong miệng nhỏ của cô nghe được nhiều ngon ngọt hơn

nữa, cho đến lúc hai người đồng thời trèo lên cái đỉnh kia.

Kích tình qua đi, toàn bộ đều là ngọt ngào.

Ngồi ở bàn trang điểm, địa phương tư mật nhất của hai người gắn kết.

“Thích không?” Nhan Lập Khải dịu dàng vuốt ve tấm lưng thon không tỳ vết của

cô.

“Phương diện này anh chưa bao giờ làm em thất vọng.” Mặt cô vùi trong hõm vai

của anh, mái tóc không biết là vô tình hay cố ý chạm vào đôi gò má tuấn mỹ của anh,

tay ngọc ôm chặt lấy anh không muốn buông.

Trong thâm tâm, cô yêu người đàn ông này muốn chết.

Anh tuy là con cháu nhà quan, vốn phong lưu đa tình, lại không có quá nhiều ngả

ngớn, bất cần, ngược lại mang theo thâm trầm nội liễm, đôi đồng tử đen nhánh,

sâu thẳm khiến người khác nhìn không thấu ý nghĩ của anh, kể cả lúc anh nhếch

môi mỏng nở nụ cười mê đảo chúng sinh kia, cũng không để lộ quá nhiều tâm tư,

còn mang theo mấy phần tà khí. Có lẽ cũng chính sự cao thâm khó lường cùng tà

tứ mị hoặc này khiến cho cô không cách nào kiềm chế, yêu anh đến hết thuốc

chữa, cho dù biết anh lăng nhăng, thất thường, không phải là chỗ dựa cả đời.

“Cũng đúng.” Nhan Lập Khải hôn bờ vai mềm mại của cô. “Phụ nữ cùng một chỗ với

anh, cho tới giờ vẫn chưa có ai oán trách cái gì”.

“Phụ nữ qua lại với anh...” Lòng cô đau xót, nhưng lại ra vẻ không việc gì nói,

“Các cô ấy chắc có oán trách, nhưng chẳng qua là không oán trách kỹ xảo ân ái

của anh.”

Nghe thế, anh không khỏi bật cười.

“Có lẽ.” Anh hơi dời khỏi vai, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, “Em cho là các cô ấy

sẽ oán trách cái gì?”

“Các cô ấy?” Đinh Vũ Khiết chần chờ một chút, “Anh nói, phụ nữ qua lại cùng anh

sao?”

“Đúng thế!” Trong mắt lóe lên tia nghịch ngợm, khuôn mặt viết ba chữ không quan

tâm, xem ra anh chẳng qua là tùy ý hỏi, không phải muốn nghiêm túc hỏi ra đáp

án cho vấn đề này.

“Vậy còn phải hỏi.” Cô cười nhạt, “Các cô ấy oán trách, thời gian anh theo các

cô ấy quá ít, tệ hơn chính là anh rất nhanh chán phụ nữ, cho nên rất nhanh lại

đổi người, họ có muốn ở cạnh anh lâu một chút cũng khó.”

Lời nói của cô cũng không khoa trương, trung bình cứ ba tháng anh sẽ đổi bạn

gái, lâu nhất cũng không quá nửa năm, vượt qua nửa năm thì chính là kỳ tích.

Bởi vì anh luôn ra tay hào phóng, với mỗi cô anh chia tay đều rất phóng khoáng,

cho nên mỗi lần tạm biệt đều rất nhẹ nhàng, hiếm gặp trường hợp nào dây dưa

quấn quít, chết cũng không buông.

Nhan Lập Khải lại cất tiếng cười, “Em thật là hiểu anh”

“Đương nhiên rồi”. Cô cũng không đắn đo, thuận miệng nói tiếp, “Chúng ta ở cùng

một chỗ cũng không ít.”

“Đã bao lâu”

“Một năm rồi”.

“Một năm rồi sao?” Nghe được con số này, anh hơi giật mình.

So với kỷ lục anh từng lập, con số này đúng là hơi lớn.

Anh hơi ngạc nhiên, mình lại có thể qua lại với một cô gái lâu như vậy, kỳ lạ

hơn nữa là, cho tới giờ phút này anh chưa từng cảm thấy chán ghét.

Anh vẫn tham lam mùi hương đặc biệt, quyến rũ của cô.

Lần đầu quen bi