
m còn đang giận anh, anh liền
ăn không nhon ngủ không yên, làm gì cũng không xong, cầu xin em từ bi, đại nhân
đại lượng, đừng giận anh nữa, được không?”
Hoa hoa công tử, miệng quả nhiên không dùng dầu bôi trơn bình thường, lại
thêm vẻ mặt đáng thương, vô tội, đại khái không có mấy cô gái có thể tiếp tục
tức giận nữa.
Cô vươn tay bắt lấy bó hoa của anh,
“Còn lời nào để nói? Không nói thì tôi đi vậy.” Tức giận biến mất, Vũ Khiết lại
bày ra khuôn mặt lạnh băng.
Thấy cô đồng ý nhận hoa, anh không khỏi mừng thầm, xem ra bước đầu đã
thành công.
“Anh còn có lời muốn nói.” Anh thâm tình nhìn cô, mắt bắt đầu phóng điện.
“Anh còn muốn nói gì?” Tiếp xúc loại điện cao thế này, cô ngoảnh mặt đi, không
muốn nhìn thẳng vào mắt anh.
“Anh muốn nói...” Anh nghiêng về phía cô, từng câu từng chữ từ trong miệng phun
châu nhả ngọc, “Chúng mình quay lại đi.”
Quay lại?
Hai chữ này, sức chấn động của nó tuyệt không thua kém hai chữ “Chia tay”
lần trước.
Nhanh như chớp, Vũ Khiết quay đầu lại nhìn anh, hoài nghi có phải bản
thân nặng tai nghe lầm.
“Không cần dùng ánh mắt này nhìn anh.” Nhan Lập Khải dịu dàng nói, “Để quan hệ
chúng ta tiếp tục, được chứ?”
Anh thật sự muốn quay lại, cô không có nghe lầm.
Bất chợt, trong lòng Vũ Khiết, xuân về hoa nở.
“Anh không phải là sợ chậm trễ hạnh phúc của tôi sao?” Cô cũng không quên lý do
chia tay anh đưa ra lúc trước.
“Anh là sợ cản trở em, muốn buông tay để em đi tìm hạnh phúc của chính mình,
nhưng mà, càng ngày anh càng nhận ra, mình căn bản không làm được.” Không có cô
bên cạnh, anh tựa như thiếu vắng cái gì, càng tệ hơn chính là, anh hoàn toàn
không có biện pháp tiếp thu được sự tiếp cận của những tên đàn ông khác với
cô.”
Không giống với tất cả những phụ nữ khác, cô gái này luôn chiếm vị trí đặc biệt
nhất trong cảm nhận của anh, trong khoảng thời gian chia tay ngắn ngủi, cho anh
nếm đủ mùi vị hành hạ, khổ sở.
“Vậy bây giờ anh không sợ làm cản trở tôi sao?”
“Anh còn sợ, nhưng mà anh không quản được trái tim mình.” Anh khẽ thở dài, dịu
dàng vuốt ve mái tóc cô, “Anh cần em.”
Đây là thật sao? Không phải nằm mơ chứ?
Không ngờ anh để ý cô như vậy!
Nghe được bày tỏ lạ thường của anh, Vũ Khiết quả thực hưng phấn đến thét
chói tai.
“Kỳ thật anh suy nghĩ chu toàn mọi chuyện rồi.” Anh yêu thương, vuốt ve má ngọc
của cô, “Đến lúc đó, nếu quả thật hại em không ai muốn lấy, anh nhất định sẽ
chăm lo nửa đời sau của em thật tốt, em không cần lo lắng.”
Lấy tài lực của anh mà nói, muốn chiếu cố một cô gái là chuyện dễ như trở
bàn tay.
“Anh đang nói...” Nghe vậy, ánh mắt Vũ Khiết không khỏi phát sáng, “Anh muốn
kết hôn với tôi.”
“Kết hôn?” Nghe thấy hai chữ này, anh ngây ngẩn cả người.
Đời này, anh căn bản không nghĩ tới chuyện này.
Người đàn ông này thân thể khẽ chấn động, cũng không qua mắt được sự nhạy
cảm của cô.
“Thế nào? Ý anh không phải như vậy sao?” Cảm giác từ thiên đường bỗng rơi vào
địa ngục, cô theo dõi từng biểu cảm trên khuôn mặt anh, “Nếu không, anh chăm
sóc tôi bằng cách nào đây?”
“Chăm sóc có rất nhiều phương thức, không nhất định phải dùng đến kết hôn?” Anh
cẩn thận giải thích từng li từng tí, “Anh sẽ cho em cuộc sống đầy đủ, không lo
thiếu thốn.” Nếu tước đoạt hạnh phúc của cô, anh sẽ tận lực hồi đáp cô, bồi
thường thiếu sót đời này của cô.
Cái gì? Đây gọi là chăm sóc của anh sao? Cô gọi là gì? Tình nhân sao?
Vũ Khiết bỗng chốc như rơi vào hầm băng lạnh lẽo, vừa cảm thấy hoang
đường, vừa tức cười.
“Rất xin lỗi, nhưng đây không phải thứ tôi muốn.” Giọng nói của cô lành lạnh.
“Vậy em muốn thứ gì?” Nghe ra điều bất thường trong lời nói của cô, mặt Nhan
Lập Khải biến sắc.”
“Tôi muốn ổn định.” Cô nói thẳng suy nghĩ trong lòng mình.
Trời ạ! Phụ nữ đúng là căn cốt không đổi, sao bây giờ lại nghĩ đến chuyện
hôn nhân? Mới cách đây không lâu, cô còn thề thốt không kết hôn không phải sao?
“Em không phải từng nói không muốn kết hôn sao?” Anh trịnh trọng nhắc nhở cô.
“Bởi vì... Tôi thay đổi tâm ý.” Bất chợt, cô muốn có một mái ấm, còn có một
tiểu sinh mệnh đáng yêu, mềm mại bên cạnh.
“Vì cái gì?” Anh không hiểu nổi, “Chỉ cần chúng ta có thể chung một chỗ là tốt
rồi, vì sao nhất định phải kết hôn? Cứ như ngày trước...”
Vũ Khiết không do dự đáp, “Bởi vì tôi muốn có con.”
Con?
Một chữ này, tựa như chưa bao giờ xuất hiện trong suy nghĩ của anh.
Nhan Lập Khải âm thầm phát điên, cái gọi là lòng dạ phụ nữ, như kim đáy
biển, quả nhiên nói không sai, chưa được mấy tháng, cô gái này nổi lòng tham
rồi.
“Anh, nguyện ý sao?” Cô nhìn anh.
“Anh...” Đáp án khẳng định, anh không có cách nào cho, đáp án phủ định, anh
không đành lòng cho, mím môi, bảo trì trầm mặc.
“Như vậy tôi hiểu rồi.” Thấy anh im lặng, cô gật đầu một cái, khóe miệng nhếch
một nụ cười, biết rõ đây là nụ cười cay đắng.
“Tiểu Khiết, em phải minh mẫn một chút.” Cảm thấy được trái tim cô lung lay,
muốn rời xa mình, Nhan Lập Khải muốn níu kéo, “Anh thật sự muốn cùng một chỗ
với em.”
Cô hiểu rõ anh để ý mình, nếu không cũng không quay đầu, yêu cầu quay
lại, chỉ là phần