
đã không còn ý thức, nhưng, bản năng lại khiến anh nắm chặt lấy thanh kiếm trong tay. Nước biển phía sau, một mảng đỏ sậm.
Dòng máu tím đen phun vọt ra tứ phía, cùng làn nước biển xanh thẫm với những ngọn lửa vàng rực rỡ cuốn quanh như rắn thình lình vọt dậy, vút thẳng lên trời, khiến cho nửa vầng trăng khuyết phải sợ hãi nép sau làn mây. Trên đầu sóng ngọn gió, con thuyền lớn màu đen lắc lư chao đảo, sóng gió đập thẳng vào khoang thuyền. Trên boong thuyền, dòng máu đen đặc mặc sức chảy tràn lan như một dòng sông, mấy chục thi thể chồng chéo lên nhau hỗn loạn, nửa thân trên là người, nửa thân dưới là những xúc tu giống như bạch tuộc, có cái vẫn còn co giật theo phản xạ thần kinh.
Trên hai cột buồm, mỗi bên có một bóng người đang đứng vững vàng, sừng sững bất động trong sóng gió.
– Giao ra đây, nếu không ngươi sẽ giống như bọn chúng!
Thanh kiếm của Đường Trạch chỉ xuống đống thịt bầy nhầy bên dưới, mái tóc xanh biếc bết lại thành từng lọn.
Đầu bên kia cột buồm, dung nhan đoan trang kiều diễm của một cô gái nhạt nhòa sau màn nước biển cuộn trào. Ngoài khuôn mặt, toàn thân cô đều là làn da đen kịt, bao phủ dưới lớp vảy cá, lấp lóa ánh sáng bóng nhẫy.
– Ha ha!
Cô gái cười lạnh lùng, nới lỏng “hai tay” có lớp màng như chân vịt đang giữ chặt lấy cột buồm, chỉ dùng chân treo ngược cơ thể lên cột buồm, há miệng nhả ra một viên ngọc vấn vít khí tía, giơ tay bắt lấy, rồi lập tức tung người nhảy vụt xuống biển.
Vào khoảnh khắc trước khi cô rơi xuống nước, một câu nói vang lên lanh lảnh:
– Ngươi, sẽ gặp quả báo!
Một xoáy nước khổng lồ sùng sục vọt lên từ nơi thẳm sâu dưới đáy biển, con thuyền lớn giống như một con kiến nhép, bắt đầu xoay tít, những tiếng nứt vỡ khủng khiếp vang lên tứ bề. Chưa đầy vài giây, con thuyền đã nứt đôi thành hai nửa, bị sức mạnh từ tâm xoáy lôi tuột xuống đáy biển sâu.
Đường Trạch tung người nhảy vọt lên cao. Dựa vào bản lĩnh của anh, thoát thân khỏi một con thuyền sắp bị chìm quả thực quá đỗi đơn giản.
Nhưng, anh có thể thoát khỏi con thuyền, nhưng lại không thể thoát khỏi làn sóng vô hình lao vụt theo sau. Đó là cái lạnh giá cực độ đủ để đóng băng toàn thế giới, một sức mạnh không thuộc về bất cứ giống người nào.
Con quỷ biển ngàn năm đã dùng tính mạng của chính mình để hoàn thành đòn báo thù mang tính hủy diệt.
Mặt biển trong vòng mười dặm chớp mắt đã kết thành băng.
Đường Trạch bị giam giữa không trung. Vì không tránh né kịp, chân trái anh đã bị kẹt lại trong một cột băng khổng lồ.
Luyến tiếc cái chân thì phải bỏ mạng.
Loại băng vĩnh cửu mà quỷ biển dùng nguyên đan để tạo thành còn kiên cố hơn cả núi băng Nam Cực. Trừ phi tìm được máu tươi của hàng trăm con quỷ biển tưới lên, nếu không, nó sẽ vĩnh viễn không bao giờ tan chảy.
Đường Trạch vung kiếm lên…
Hai loại máu có màu sắc hoàn toàn khác nhau dung hòa pha trộn trên lưỡi kiếm của anh, tạo thành một thứ màu quái đản.
Không còn sức lực để tỏ ra tiêu dao như trước, nhẹ nhàng nhảy băng băng như chim yến trên mặt biển, Đường Trạch ôm lấy mảnh vỡ của con thuyền, đành phải chọn cách trôi nổi…
– Em đợi anh trở về, đợi anh mang theo nó cùng trở về! Em đợi anh!
Giọng ai đang ong ong văng vẳng bên tai?
Là cô ấy chăng? Người con gái đang khổ sở chờ đợi trên đất liền ở bên kia biển.
Đúng rồi, chính mình đã hứa với cô ấy, nhất định sẽ quay về, mang theo thứ mà cô ấy muốn.
Thế nhưng, trở về… Làm sao để trở về đây?
Cơ thể Đường Trạch mỗi lúc càng thêm giá lạnh…
Chất lỏng âm ấm, xộc lên mùi hôi tanh lợm giọng chầm chậm chảy từ đầu lưỡi vào trong cơ thể.
Từng tế bào sắp bị đông cứng dần dần hồi tỉnh trong một sự ấm áp khó chịu.
Đường Trạch nhấc mi mắt nặng trịch lên, một bóng đen ngược sáng mờ mờ ảo ảo in vào tầm mắt.
Khạc!
Trong phổi dường như đã chảy vào thứ gì đó không nên chảy vào, mùi tanh nồng nặc khiến anh bị sặc, ho dữ dội.
Lúc này, Đường Trạch mới nhìn rõ, thứ vừa phun ra từ miệng mình không chỉ là nước bọt, mà còn những giọt máu lẫn với nước bọt. Trước ngực anh ướt đẫm một mảng, vạt áo trắng đã đổi sang màu đỏ tươi.
Luồng hơi nóng phì phò thô bạo phụt thẳng vào mặt anh. Ngẩng đầu lên lần nữa, một khuôn mặt nhem nhuốc bùn đất và bẩn thỉu kề sát mặt anh, một mái tóc rối bù như rơm lay động trong gió, đuôi tóc chốc chốc lại quét lên trán và mũi anh, bốc lên một thứ mùi khó ngửi.
Bàn tay mọc đầy những chiếc móng dài ngoẵng đen sì, hoặc có lẽ là giống vuốt hơn, nâng một chiếc lá cây rất dày đã được cuộn thành hình phễu, bên trong vẫn còn đọng lại ít chất lỏng đỏ tươi, khẽ sóng sánh.
– Ngươi là cái giống gì!
Đường Trạch hét lớn, thẳng tay đẩy bật đôi tay trước mặt đi, kéo lê bên chân đứt lùi lại đằng sau, theo phản xạ lần tìm thanh trường kiếm luôn gắn với mình như hình với bóng.
Ánh mắt hoảng loạn nhìn khắp xung quanh, chỉ thấy cách đó không xa, một vài ngọn núi cao ngất mịt mờ đứng san sát trong màn sương mỏng, dưới chân núi cỏ dại phủ rợp, đá tảng khấp khểnh chồng chéo, lại có nhiều hang đá cao tới mấy chục mét, xếp thành một hàng thẳng tắp từ chân núi tới bờ biển, trông không giống như hang đá tự nhiên, mà