
hơn nữa.
Tại sao cậu chủ không chịu đi làm cùng với cô? Tại sao phải đi trước?
Cô khó coi như thế à? Cậu ấy sợ người ta phát hiện quan hệ giữa hai
người đến thế sao? Tại sao lúc về lại có mùi nước hoa phụ nữ nồng nặc
trên người? Cô thực sự là vợ của cậu ấy sao? Cô có thể mở miệng hỏi sao? Cô có tư cách à?
Hôn nhân bí mật* chết tiệt, chẳng vui chút nào!
* Kết hôn bí mật – dùng để chỉ những người làm thủ tục kết hôn theo
đúng pháp luật, nhưng ở nơi công cộng phải giấu giếm người bạn đời và sự thực đã kết hôn, cũng là cái người ta gọi là tình ngầm hợp pháp. Một tuần sau khi kết hôn bí mật với cậu chủ, cô đã quen việc cậu chủ sớm đi tối về và sự lảng tránh như có như không của cậu ấy, cũng một tuần
nay, Diêu Tiền Thụ không phải dính lấy cậu chủ cuối cùng cũng hòa đồng
được một chút với đồng nghiệp.
Hòa đồng một chút chính là
chuyện chẳng liên quan tới mình có thể thoải mái mà tán phét, nhưng ra
ngoài đi ăn nhất định phải chia đều.
Ví dụ như bây giờ, ăn xong bữa trưa, một đám con gái trò chuyện ầm ĩ đi về phía nhà hàng, vì còn
chưa tới đại sảnh, trạng thái hoàn toàn thoải mái khiến chẳng ai kiêng
nể gì, chẳng thèm giữ mồm, giữ miệng.
“Tôi nói với các cô nhé,
hôm qua tôi chạm mặt cậu chủ nhà chủ tịch, anh ấy đẹp trai kinh khủng
luôn! Cái cảm giác cao ngạo khiến cho người ta khó thở là vũ khí lợi hại nhất, thật muốn xông lên tháo quách cái nhẫn cưới trên tay anh ta ra.
Thời kì đẹp nhất của công tử nhà giàu mà sớm bị chôn vùi rồi!”.
“Đúng đó, thật không biết kiểu phụ nữa nào khiến anh ta hồi tâm sớm như thế, tình nguyện bước vào nấm mồ hôn nhân, thật muốn biết cái cô bị xử
lý nhòe hình kia ra sao nha!”.
Diêu Tiền Thụ không còn như
trước, đã quen mấy cô bạn nói nhiều này rồi, thi thoảng nói chen vào,
“Có khi là một đứa con gái chẳng có tiền đồ, chẳng biết gì đã phải lấy
chồng, để trong nhà làm đồ trang trí cũng nên”.
“Phải đấy, phải đấy! Tiểu Thụ, cô cũng nghĩ như thế hả! Tôi cũng vậy đó, không lừa cô
đâu, hôm nay tôi còn thấy Quách Nhược Nhược ở phòng thư kí lên xe riêng
của cậu con trai chủ tịch kia đấy”.
“Hai người bọn họ có gian tình à? Cái cô Quách Nhược Nhược ở phòng thư kí đó không phải là bạn gái của phó tổng Thư sao?”.
“Nghe nói đã chia tay lâu rồi, có khi nào Quách Nhược Nhược thấy tổng
giám đốc mới có thân phận bất phàm, sắc đẹp xuất chúng nên bỏ luôn phó
tổng Thư không nhỉ?”.
“Buồn cười thế! Con bé đó đã là gì! Theo
tôi, phó tổng Thư là người đàn ông còn man hơn, còn giống người có thể
giao phó cả đời hơn cái tên cậu chủ mới sinh ra đã ngậm thìa bạc ngạo
mạn được chiều chuộng kia nhé. Tiểu Thụ, cô nói phải không? Trong hai
người bọn họ cô thích ai?”.
“À…”. Câu hỏi này là một thách thức điên cuồng với cô. Theo lý thì cô
nên kiên quyết đứng bên cậu chủ, nhưng vì quy định của hầu nữ, cô không
thể vô tư thích cậu chủ như những cô gái kia, nếu nói cô thích phó tổng
Thư, cậu chủ nhất định sẽ hài lòng với cô.
Thấy cô khó xử, đồng nghiệp huých khuỷu tay cô, chế nhạo, “Này! Không phải cô cũng giống con bé Quách Nhược Nhược độc ác kia, đều muốn cả hai người, muốn một chân
dẫm hai thuyền chứ hả?”.
“Tôi đâu dám!”. Cô tròn mắt như nhìn thấy ma.
Cô đang rầu rĩ tưởng tượng cảnh tượng mình bị cậu chủ và phó tổng kéo
trái giằng phải đáng sợ thì di động trong túi đột nhiên vang lên.
Là chiếc phó tổng Thư đưa cho cô.
Cô lập tức nhận điện thoại, đầu dây bên kia vang lên mệnh lệnh trầm
thấp của phó tổng của phó tổng Thư, “Các cô buôn chuyện còn chưa xong
hả? Năm phút nữa về chỗ”.
“Dạ!”. Cô quên mất phó tổng Thư vừa
mới dặn, hôm nay phải tới nhà hàng báo danh trước năm phút, không thể lề mề thêm nữa rồi, “Vâng! Em… không… tôi lập tức đi ngay!”.
Cúp máy, đồng nghiệp quanh cô đã cười ầm cả lên.
“Tiểu Thụ, cô mau khai ra đi! Cô thích phó tổng Thư phải không?”.
“Hả? Không có đâu!”. Kết luận kiểu gì thế, không thể tạo điều tiếng
được, để cậu chủ biết, cô sẽ bị nghiền thành bột khoai tây mất.
“Còn nói không à. Sao phó tổng Thư lại có số di động của cô?”.
“… À… Cái này là vì…”.
“Cô còn dùng di động tình nhân với phó tổng Thư nữa, anh ta dùng màu
đen, cô dùng màu trắng. Cái di động đó là mua theo loại người ta dùng
đúng không? Ngày đầu tiên đi làm, tôi có thấy cô dùng đâu”.
“…”. Thật đúng là tình ngay lí gian, nhưng giờ không phải lúc chứng
minh sự trong sạch, “Được rồi được rồi, tôi mê phó tổng Thư, thầm yêu
anh ta lâu rồi, nhanh chút, nhanh chút coi, anh ta mắng tôi, giục tôi
trong điện thoại rồi! Hôm nay chúng ta phải về nhà hàng sớm năm phút
đó!”.
“Oh yeah! Tiểu Thụ đã thừa nhận bên phe phó tổng bọn tôi rồi, phe cậu chủ nhỏ các cô cách xa chúng tôi ra chút đi!”.
Xong câu chuyện tán dóc chia phe trai đẹp, mấy nữ nhân viên phục vụ lại chỉnh tề về nhà hàng.
Thư Thành Nhạc khinh bỉ liếc nhìn Diêu Tiền Thụ đang cố tỏ ra mình vô
tội, khẽ cười một tiếng, gọi cô và một nữ nhân viên phục vụ khác, “Hai
người các cô ở lại một chút. Còn lại quay về làm việc đi”.
“Gây khó dễ cho tôi à?”. Ánh mắt cô bắn ra một tia nghi vấn về phía phó tổn