
chết
luôn đó!”.
Ông trời ơi, ông đang bận cái gì đó? Cũng không mở
to mắt nhìn cô đáng thương bao nhiêu, khổ sở cỡ nào, tự thổi mình thành
một con thú hiếm có trong sách đỏ, cô cũng chê mình không đủ tiêu chuẩn…
Nhưng nếu để tổng giám Thư biết cậu chủ cưới một cô gái mềm
yếu, nịnh nọt, ngay cả việc dọn bàn cũng dọn lộn xộn chẳng ra sao, hình
tượng uy nghiêm của cậu chủ sẽ bị hủy hoại chỉ trong giây lát.
Diêu Tiền Thụ hao tâm tổn trí đem cô chủ tưởng tượng thành một cô gái
gần như hoàn mỹ, nhưng phó tổng Thư không thèm để ý tới, “Hừ. Tôi thực
sự không tưởng tượng được cục băng kia sẽ thích một cô gái như thế nào”.
“Đó là vì cậu chủ nhà tôi chỉ yêu một người lại si tình, trong mắt chỉ có duy nhất cô chủ nhà tôi, anh cũng không biết ánh mắt cậu ấy
nhìn cô chủ say đắm thế nào đâu, với cậu chủ nhà tôi, sự tồn tại của cô
ấy là đặc biệt đó!”.
“Đối tượng lợi dụng tiện nhất thì có”. Anh cười nhạt, chọc thủng huyễn tưởng tuyệt vời của cô ngay lập tức.
“…”.
“Để có được sự đồng ý của chủ tịch, để mau chóng thừa kế gia sản, tùy
tiện cưới một cô gái về che mắt mọi người”. Thư Thành Nhạc kết luận chắc chắn.
“…Cậu chủ không phải…”.
Cô há miệng phản bác, muốn bênh vực cậu chủ, nhưng có chút lực bất tòng tâm.
Xe dừng lại, cô mới phát hiện đã tới cửa nhà, cô vội vàng muốn xuống xe thoát khỏi cảnh khốn đốn này, lại bị Thư Thành Nhạc kéo lại.
“Cô chột dạ? Muốn trốn hả?”.
Vừa nghe thấy thế, cô ngồi lại trong xe, ngẩng đầu nhìn trời vờ như không có chuyện gì, “Tôi không có. Tôi đâu có chột dạ?”.
Anh khẽ cười, cũng không vạch trần, móc thứ gì đó trong túi quần ra nhét vào tay cô.
“Đây là cái gì?”. Cô tập trung nhìn, đó là một chiếc di động khá to. Cô nhìn phó tổng Thư nghi hoặc.
Anh hất cằm, “Không phải di động của cô bị hỏng à?”.
“Vâng… bị hỏng rồi”.
“Dùng cái này trước đi”.
“Hả?”.
“Hả cái gì? Tôi sợ không tìm được cô, cô ôm nợ chạy luôn”.
“Nhưng… nhưng mà, di động của anh tặng tôi rồi, anh lấy gì dùng?”. Như thế được sao?
Anh bực bội hừ một tiếng, dù sao anh cũng có hai cái di động cho công
việc và cá nhân, vứt cho cô cái cá nhân, chẳng ảnh hưởng gì, “Không phải tặng. Màu cái di động này tôi không thích, không cần nữa”.
Cô lật máy nhìn, máy màu trắng rõ ràng rất đẹp rất hợp mắt lại là loại đang mốt, có lẽ phó tổng Thư không thích màu trắng nhỉ.
“Ngày nào cô cũng phải bật máy, đừng để tôi không tìm được cô, nghe chưa?”.
“… Vâng, khi nào nhận tiền lương, nhất định sẽ báo cho anh biết, anh không cần lo đâu!”.
Anh uể oải đáp lời.
“Tôi về nhà đây. Phó tổng Thư, chào anh”.
Cô xuống xe, nhìn phó tổng Thư quay đầu xe, biến mất trong màn đêm.
Diêu Tiền Thụ lấy di động cậu chủ tặng ra, rồi lại nhìn chiếc di động
bên tay trái do phó tổng Thư tặng, trong đầu toàn dấu chấm hỏi.
Đây là cái người ta gọi là – ngàn vàng tan hết lại quay lại sao?
Hay nên nói, gần đây đang mốt trò tặng di động?
Nhưng mà, phó tổng Thư không nói không thể nhớ số của người khác, cô có thể dùng di động này ghi số của người khác, không cần lãng phí đầu óc
đi nhớ số nữa. Phó tổng Thư đúng là người tốt.
Cô vào nhà, cậu chủ không ở nhà, cô không cần phục vụ bèn tắm rửa sớm rồi lên giường ngủ, ngày mai còn phải đi làm nữa.
Đương lúc mơ màng, cô nghe tiếng cửa phòng mình khẽ vang lên, ánh sáng
bên ngoài hắt vào phòng. Có ai đó đi vào phòng, tới bên giường cô.
Mùi nước hoa bay vào mũi, cô nhăn mũi xoay người, kéo chăn lên che mũi mình.
Nhưng người đó không chịu để cô quay lưng về phía mình, đưa tay phá cô.
Ngón tay có vết chai di chuyển trên mặt cô, vén tóc mái của Diêu Tiền
Thụ, lướt qua mũi, cuối cùng cọ nhẹ lên môi cô vô cùng thân thiết, đầu
lưỡi Diêu Tiền Thụ nếm thấy vị chan chát của kim loại, cái lạnh xẹt qua
trong lòng.
“Ừm, Hắc Thủ Đảng, mày đừng có nghịch”.
“Còn chạm vào miệng tao là tao cắn đó”.
“…”.
“Mùi nước hoa phụ nữ trên người mày hôi chết đi được”.
“…”.
Mở mắt ra lần nữa, trời đã sáng, cô sắp xếp xong xuôi mới gõ cửa phòng
cậu chủ, nhưng phát hiện cậu chủ đã không còn ở trong phòng từ lâu. Cô
vội vàng chạy đi báo cáo cho tổng quản bảo mẫu biết cậu chủ đã đi đâu
mất, nhưng tổng quản bảo mẫu lại nói với cô như thế này.
“Cậu chủ? Sáng sớm đã đi rồi”.
“Cậu chủ, cậu ấy… đi rồi?”.
“Phải! Cậu chủ mới tiếp quản khách sạn, lại muốn làm cho mấy vị giám
đốc không vâng lời phải phục cậu ấy, nhiều việc bề bộn lắm! Tiểu Tiền
này, không phải ta nói cô đâu nhé. Ta phát hiện gần đâu cô càng lúc càng chẳng ra gì. Làm gì có người hầu nào ngủ nhiều hơn cả cậu chủ chứ. Cậu
chủ vất vả như thế, đi sớm về khuya, bận bịu tới mức quên cả chăm sóc
bản thân, cô làm việc ở khách sạn phải chăm sóc tốt cho cậu chủ, có nghe không hả?”.
“… Con còn không được chạm mặt, chăm sóc cái khỉ gì chứ”.
“Cô lẩm bẩm gì đó?”.
“Không ạ, tổng quản bảo mẫu, con đi làm đây”.
Cô bực bội tránh những lời dặn dò dài dòng của tổng quản bảo mẫu, lấy túi rồi đi làm bằng tàu điện ngầm.
Chen chúc trong tàu điện ầm ĩ, rung rung lắc lắc, khiến tâm trạng vốn dĩ đã bất an của cô lại càng hoang mang