
c
thì có gì không tốt?”. Anh cười lạnh, “Cô ấy nói với anh, vì cậu chủ nhà cô ấy, sẽ đồng ý tất cả điều kiện của anh. Anh thích con gái nói thẳng
mục đích của mình ra như thế, không nói một đằng làm một nẻo, miệng nam
mô bụng bồ dao găm”.
Anh ta lấy chìa khóa đang tính mở cửa,
nhưng phát hiện cửa xe bị thứ gì đó chặn lại, cúi đầu nhìn thì thấy thứ
gì đó đang cuộn tròn trên đất chắn trước cửa xe của mình.
“Cô… sao lại là cô?!”.
Cái thứ gì đó đang ngồi xổm vặn vẹo người, khổ sở nhúc nhích chân muốn chạy đi.
Không nghe gì cả, cô chả nghe thấy cái gì hết! Một câu thích mà thôi,
tuy đời cô lần đầu tiên mới được tỏ tình, nhưng thân là hầu gái luôn làm tròn bổn phận, cô sẽ không vì lời tỏ tình đầu tiên mà sung sướng, quên
hết trời đất. Cô vẫn còn đang làm nhiệm vụ, tuyệt đối không thể bị bên
địch mê hoặc dụ dỗ được! Ờ, cái này không phải là tỏ tình, càng không có nghĩ anh Thư lưu tuyến tình cảm với cô.
“Sao cô lại ở đây?”.
Thấy cô muốn chạy trốn, Thư Thành Nhạc dứt khoát giật mũ cô xuống, xoay
mặt cô lại đối diện với mình, “Cô theo dõi tôi à?”.
“Không có
không có! Tôi… tôi đang theo dõi cô ấy…”. Nói theo dõi bạn gái cũ của
Thư Thành Nhạc có lẽ sẽ có vẻ càng thâm hiểm vô sỉ hơn, “Tôi đang làm
nhiệm vụ cậu chủ giao cho mà, anh coi như không thấy tôi là được rồi,
ha ha…”.
“Tôi vừa mới nói thích cô, giờ cô lại muốn tôi giả vờ không thấy cô? Ép buộc quá phải không? Cô Diêu”.
Ấy… giọng của anh ta hoàn toàn hoàn toàn không có cảm giác thích cô một chút nào, ngược lại còn có mấy phần uy hiếp, dịch ra thì là…
“Cái tổ hợp cẩu nam nữ các người đắc tội với tôi cách đây chưa lâu, tự
cô chạm vào nọc còn muốn tôi tha cho cô ư? Ép buộc người ta quá đáng? Đồ con gái chết tiệt”.
“Ực”.
Cô nuốt nước miếng, đang muốn cười cười giải thích, nhưng phát hiện cô Nhược Nhược kia đang vòng qua ô tô bước đến chỗ cô.
“Thành! Anh đang nói chuyện với ai thế?”.
Thôi rồi! Theo dõi thất bại, bị bên địch phát hiện rồi!
“Cô ta là vị hôn thê của anh à?!”, cái giọng cao tới quãng tám khó tưởng của Nhược Nhược khiến cái cổ cô ta giật giật.
Giải thích với cô ấy, nói với cô ấy là không phải đi, tôi xin anh đấy,
anh Thư! Vì không khéo trong tương lai không xa chị Nhược Nhược này sẽ
kết hôn với cậu chủ nhà tôi, biến thành đại nhân phúc tấn, bà chủ của
gia đình đó. Đắc tội với cô ấy, quãng đời còn lại của tôi sẽ phải sống
dưới roi da đó! Cứu tôi đi, xây được bảy tầng tháp đó.
Đôi mắt
cô lóe lên ánh nhìn cầu xin, con người trong suốt, long lanh mọng nước,
nhưng chả lần nào được Thư Thành Nhạc để ý tới. Anh ta đẩy kính, khóe
miệng hiện ra một nụ cười xấu xa rõ là vẻ trả thù, ngồi xuống vuốt vuốt
mái tóc rối bời của cô vô cùng thân thiết, “Trốn làm gì? Anh đã nói muốn ở bên em rồi, còn sợ anh chạy à? Đồ ngốc này”.
“Ầm ầm”.
Cô có thể nghe thấy ngọn núi lửa to đùng của bà cô Nhược Nhược bùng lên rất rõ ràng.
Anh Thư, anh cũng thâm độc quá rồi hả? Tới cả câu nói thấy máu không
tanh ngu ngốc này mà cũng nói ra miệng được sao? Cho dù cậu chủ đúng là
rất đê tiện vô sỉ không cho anh đạt được nguyện vọng, Hắc Thủ Đảng là
chó cậy thế chủ mà tè một bãi vào bánh xe của anh, nhưng từ đầu tới
cuối, cái đứa ngốc như cô là vô tội mà!
“Còn đứng ngây ra đấy làm gì chứ? Lên xe đi, anh đưa em về”.
“Không… không cần, tôi đi xe bus đến, tôi cũng có thể đi xe bus về… về nhà”.
“Em nghĩ anh sẽ để cho người phụ nữ của mình đi xe bus về nhà sao?”.
“… Tôi… người phụ nữ của anh?”. Ai? Cô sao? Oh No! Mấy câu này giết người càng không thấy máu hơn!
Phải biết rằng, căn cứ theo quy định hầu nữ, cô là người của cậu chủ,
không được sự đồng ý của cậu chủ đã tùy tiện làm người phụ nữ của kẻ
khác sẽ bị treo lên đánh đòn!
“Không được, không được, anh Thư
này, tôi tự về được rồi”. Cô nói xong quay người định chạy, nhưng tay đã bị người ta kéo giật lại, mới quay đầu thì đã thấy cái tát của Nhược
Nhược vung tới bắt chuyện chẳng khách khí rồi.
Cô Nhược Nhược
là người không dễ chọc giận! Sao tự dưng lại sử dụng đại tuyệt chiêu cao cấp của tuyệt kĩ giang hồ - tay ngọc ngón thon.
“Bốp”.
Tiếng tát vang dội vang lên, Diêu Tiền Thụ nhắm tịt mắt lại nhưng sao
không thấy đau như dự kiến, ngẩng đầu lên thì phát hiện Thư Thành Nhạc
đã chắn trước cô từ bao giờ.
Kính của anh bị cái tát mạnh như
trời giáng kia đánh văng đi, trên mặt xuất hiện một vết đỏ ửng, đôi mắt
tinh tế mở ra, hơi nheo lại tràn ngập tín hiệu nguy hiểm.
“Thành… em cả giận mất khôn, không phải em cố ý…”.
“Đi đi”.
“Thành, em…”.
“Đi”.
“…”
Anh cúi người nhặt lại kính, thuận tay nhét vào trong túi trước ngực,
túm lấy Diêu Tiền Thụ còn đang sững sờ, nhét cô vào trong xe, lên xe,
nhấn ga, nghênh ngang lái xe đi.
Người đàn ông mới bị phụ nữ
tát rất nguy hiểm, cái cách anh ta nhấn ga đánh tay lái càng nguy hiểm
hơn, mà nguy hiểm nhất chính là cái đồng hồ tốc độ.
“Anh, anh,
anh Thư, tâm trạng anh không tốt tôi hiểu, anh muốn đua xe tôi cũng có
thể liều mạng chơi cùng nhưng có thể xin anh đeo kính vào được không?”.
Người bị cận thị bỏ kính
Cùng chuyên mục
Chuyện được yêu thích
-
Tôi và hắn ta Cúgià (<a href="http://www.facebook.com/trang.dieu.58" target="_blank" target="_blank">facebook</a>) Truyện dài tập