Polly po-cket
Cắt Đứt Tơ Tình

Cắt Đứt Tơ Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325564

Bình chọn: 7.5.00/10/556 lượt.

ời, thậm chí

không ngại cực khổ bò lên đỉnh núi Vân Liễm, tự mình tới cửa cùng hắn

thương lượng. Viện sử Thái y viện, chức quan nhị phẩm, bổng lộc đếm

không xuể, chỉ phụ trách chẩn mạch xem bệnh cho Hoàng thượng và Hoàng

hậu, bao nhiêu người thèm thuồng dõ dãi có thành ý tới tận cửa cầu xin

ông đề bạt, nhưng Thẩm Mặc thì thế nào chứ?

Khi đó rõ ràng chỉ là một cậu nhóc 18 tuổi, điệu bộ y hệt như là đã thấu hiểu rõ được bộ mặt

thật của nhân thế nên không còn mong muốn gì hơn, mí mắt cũng không thèm ngước lên ngồi im nghe ông nói đến đoạn vào triều rất có ích cho nghề

y, cuối cùng cũng chịu để xuống ly trà trong tay ngước mắt lên nhìn

thẳng ông, nhưng lại lạnh nhạt nói một câu: "Đa tạ ý tốt của đại nhân,

đại nhân có thể xuống núi rồi."

Còn thêm tiểu nha đầu ở bên cạnh

hắn, bản mặt làm ra vẻ đáng đời lắm tự chuốc nhục, nhìn ông thè lưỡi lêu lêu rồi cùng đi với Thẩm Mặc, cứ như thế bỏ mặc ông và tùy tùng đi mất

tiêu.

Chuyện cũng đã qua 6 năm, nhưng mỗi khi nghĩ tới đây Phùng

Tông Anh lại vẫn phẫn hận không thôi, vỗ mạnh lên mặt bàn bất mãn la ầm

lên: "Mau mau gọi Lê Tử Hà gì đó đi vào đây, vòng cuối cùng này ta đích

thân khảo hắn!"

Thẩm Mặc tưởng rằng chỉ một phong thư tiến cử nói xin lỗi là có thể xóa bỏ tan thành mây khói sự khinh thường ông vào 6

năm trước? Nằm mơ đi! Hôm nay cũng không tin không tìm được sơ hở nào từ tên môn sinh tâm đắc này của hắn!

Phùng Tông Anh nghĩ như vậy liền uống một hớp trà để áp chế lửa giận rồi ngồi lại ngay ngắn.

Lê Tử Hà từ tốn bước vào cửa, khi nhìn thấy ông liền giấu đi thần sắc, cúi đầu trầm giọng nói: "Phùng đại nhân."

Tuy rằng tôn xưng là đại nhân, nhưng hiện tại ở chỗ này quan hệ của hai

người là môn sinh và khảo quan, vì vậy không cần hành lễ. Phùng Tông Anh nhướng nhướng hai hàng lông mày bạc trắng, không ngờ điều này mà Lê Tử

Hà cũng biết, thấy dáng vẻ hắn trầm tĩnh lạnh lùng, không hoảng không

loạn cúi thấp đầu bằng lòng nghe chỉ dạy, nếu như không phải là đồ đệ

của Thẩm Mặc, có lẽ đúng là một nhân tài có thể đào tạo.

"Đến đây đi." Phùng Tông Anh trầm giọng bảo.

Lê Tử Hà ngồi xuống ở chỗ đối diện với ông, giữa hai người được ngăn cách

bởi một cái bàn, cái bàn là loại bàn nhỏ hình chữ nhật, trải lên một tấm vải gấm màu vàng nhạt, phía trên thì để bút mực giấy trắng còn có thêm

một bao cát nhỏ. Bút mực và giấy trắng đương nhiên là dùng để kê khai

đơn thuốc, bao cát nhỏ còn lại là để đặt lên cổ tay bệnh nhân.

Lê Tử Hà thấy Phùng Tông Anh ngồi ở đối diện không có ý định mở miệng gọi

người, càng không có ý định dời bước rời đi, trong bụng hoài nghi, nếu

như muốn làm khó dễ cho nàng hẳn nên tìm người nào đó đang bệnh nặng tới đây mới đúng chứ?

Phùng Tông Anh thấy nàng cúi đầu không nhìn

mình cũng không nể mặt trừng mắt liếc nhìn nàng, ngay sau đó khôi phục

lại vẻ mặt nghiêm túc, đặt tay trái lên bao cát lạnh giọng nói: "Chẩn

mạch bắt bệnh cho lão phu đi."

Lê Tử Hà nghe lệnh làm việc, vươn

tay để lên mạch tượng của Phùng Tông Anh, trong lòng liền sáng tỏ, Phùng Tông Anh tuy rằng tuổi gần 60, nhưng là càng già càng dẻo dai, bản thân còn hành y tất nhiên biết được làm thế nào để điều dưỡng cho cơ thể của mình, chưa bao giờ thấy ông ta ngã bệnh, ít nhất ở trong trí nhớ của

nàng là không có, ngay lúc này bảo nàng xem mạch, đơn giản là muốn gây

khó dễ cho nàng.

"Sao hả?" Phùng Tông Anh thấy nàng chăm chú bắt

mạch phân biệt mạch y như thật, trong lòng tựa như đất hạn khô nứt lâu

ngày gặp được nước, sung sướng không thôi vui mừng đến muốn bật cười to, nhưng vẫn ráng kiềm chế nghiêm túc quan sát kỹ bộ dáng của Lê Tử Hà.

Lê Tử Hà dò mạch ông thì thấy lúc nhanh lúc chậm, khi căng khi rút, nhịp

đập lộn xộn, lòng thầm hiểu ngay. Lúc tuổi còn trẻ Phùng Tông Anh từng

luyện qua võ công, lúc này nhất định là đang dùng nội lực thúc giục mạch để nàng không tìm ra vấn đề nằm ở đâu thì sẽ không có cách nào kê đơn

thuốc.

"Đại nhân có thể lè lưỡi ra được không?" Lê Tử Hà đã biết

vấn đề nằm ra ở chỗ nào rồi, nhưng cũng không thể nói rõ, trình tự theo

từng bước vẫn cần phải làm đủ.

Phùng Tông Anh rất phối hợp lè lưỡi ra, thật muốn nhìn xem tiểu tử này có thể giở trò gì.

"Đại nhân ngủ có ngon giấc không?"

"Ngon giấc."

"Đại nhân cảm thấy mọi thứ đều vẫn ổn chứ ạ?"

"Bình thường."

"Vậy đại nhân có thấy chỗ nào không thoải mái không?"

"Không có."

Phùng Tông Anh thấy Lê Tử Hà cười nhẹ, cầm lên giấy bút có ý định viết phương thuốc, trong lòng thầm hừ lạnh, đúng là sư phụ gì thì dạy ra đồ đệ đó.

Đức hạnh y hệt như Thẩm Mặc chỉ giỏi ngụy trang bình tĩnh, loại mạch

tượng này mà cũng có thể kê đơn thuốc?

Lê Tử Hà đột nhiên dừng

lại, tay cầm bút lông nhưng lại do dự không chịu hạ bút, vừa mới tươi

cười bỗng có chút gượng gạo, cuối cùng đặt bút lông xuống.

Phùng

Tông Anh vui mừng trong bụng, ha ha. . . . . .Quả nhiên không ngoài dự

đoán, cũng chỉ là làm ra vẻ như biết rành rẽ mọi việc mà thôi. Đáng tiếc ông đắc ý chưa được bao lâu thì nghe được Lê Tử cất giọng lanh lảnh

trong trẻo đọc lên phương thuốc.

Phùng Tông Anh càng nghe sắc mặt càng lúc