
Lê dứt khoát cất bước đi, không cho phép mình chần chờ thêm một giây
phút nào nữa, vận mệnh của một nhà Quý phủ đều nằm ở trong tay nàng.
"Xin dừng bước!"
Quý Lê ngẩng đầu lên, bầu trời xa xăm phát sáng, mưa như trút nước hình
thành một màn che sau, phía sau đó là Hách công công già yếu đang tập
tễnh bước đến, tiểu thái giám ở bên cạnh che dù thay ông ta để tránh cho nước mưa nhỏ vào cái chén trong tay ông.
Trái tim Quý Lê đột
nhiên co rút từng cơn mãnh liệt, đầu óc dần dần như mất đi sinh khí, bàn tay nắm giữ Phượng ấn càng siết càng chặt. Phượng Hoàng giương cánh sớm đã đâm rách lòng bàn tay của nàng, máu tươi từng giọt từng giọt chảy
xuống nhưng nàng lại xem như không hề hay biết, chỉ nhìn trừng trừng vào chén thuốc trong tay Hách công công đang bưng đến.
"Lão nô bái
kiến nương nương Thiên tuế." Mặc dù trong tay đang cầm chén thuốc nhưng
Hách công công vẫn theo lẽ thường chu toàn thi lễ.
"Đứng lên đi!" Quý Lê lạnh nhạt lên tiếng, gần như phải dốc hết sức mới rút về được một bàn chân vừa bước ra ngưỡng cửa.
"Nương nương, đây là thuốc bệ hạ ban cho nương nương, kính xin nương nương
phải uống hết nó ngay trước mặt lão nô." Hách công công khom lưng cúi
đầu, hai tay cung kính nâng lên chén thuốc đưa tới trước mặt Quý Lê.
Quý Lê sững sờ nhìn chất thuốc đen như mực trong cái chén nọ mà bờ môi run
run, nhưng cuối cùng cũng không nói một lời nào nhận lấy chén thuốc đưa
lên môi định uống vào.
Diêu nhi đứng bên cạnh sớm đã một tay bụm chặt miệng khóc không thành tiếng, nhào tới giữ lại bàn tay của Quý Lê: "Nương nương, đừng. . . Đừng mà nương nương. . . ."
Bàn tay bị
kéo lại dừng giữa không trung của Quý Lê không thể dằn được khẽ run run, đôi con ngươi đen ảm đạm đến mức không còn thấy tiêu cự.
Diêu
nhi vội vàng quỳ thọp xuống, cuống quít dập đầu với Hách công công nói:
"Công công, cầu xin công công nói thêm vài lời giúp nương nương, Hoàng
thượng nhất định chỉ là nhất thời xúc động, cầu xin công công, trong
bụng nương nương còn có. . . Cầu xin công công. . . ."
“Bộp, bộp, bộp. . . .”
Mỗi một tiếng dập đầu của Diêu nhi như gõ nện vào đáy lòng Quý Lê, rốt cuộc đã khiến cho cõi lòng chết lặng của nàng cũng khôi phục lại chút ít tri giác.
Nàng hờ hững nhìn lướt qua cái trán đang rỉ ra máu tươi
của Diêu nhi, rồi nhìn tới chiếc bóng tái nhợt của mình giọi vào giữa
chén thuốc như nước sơn đen ở trong tay. Cuối cùng dời mắt nhìn sang
Hách công công, nhếch môi cười nói: "Có phải ta uống xong chén thuốc này thì sẽ được xuất cung hay không?"
"Lão nô chỉ phụng mệnh đến đưa thuốc, những chuyện khác lão nô không có quyền hỏi tới." Hách công công cúi đầu cung kính trả lời.
"Tốt!"
Một chữ "Tốt" vô cùng quyết đoán, lời vừa dứt tay cũng giơ cao ngửa mặt thuốc uống hết chén thuốc, đắng sao? Không đắng!
Để xuống chén thuốc, Quý Lê cầm khăn tay nhẹ nhàng lau sạch khóe miệng,
thẳng lưng bước từng bước một đi ra tẩm cung, bỏ lại Diêu nhi ríu rít
khóc thút thít nhìn theo cùng Hách công công đang nhíu mày nhìn vào chén thuốc tựa như đang suy nghĩ điều gì.
Dù quần áo trên người rất
bình thường, nhưng với một người đang cầm Phượng ấn trong tay thì không
có ai dám tiến lên ngăn cản. Quý Lê một đường đi thẳng xuyên qua Tông
môn, kế tiếp từ Bắc Tuyên môn ra khỏi hoàng cung rồi chạy thẳng tới pháp trường.
Đã bao nhiêu năm không có bước ra cửa cung này? Nhìn
dòng người náo nhiệt tới lui trên đường Quý Lê cảm thấy như đã qua mấy
đời. Ở nơi này, từng con hẻm nhỏ, mỗi một cái quầy hàng, mỗi một góc xó
xỉnh nào cũng đều có bóng dáng của mình lôi kéo hắn nói “Tấn Ngôn, muội
muốn ăn bánh gạo hấp”, giơ lên hộp phấn trong tay hỏi “Tấn Ngôn, có đẹp
không?”, thúc giục hắn nói “Tấn Ngôn, nhanh lên nhanh lên, phụ thân sắp
đến rồi kìa. . . . .”
Quý Lê nhắm lại đôi mắt khô ráp đến đau
nhói. Ba năm, vào ba năm trước, cũng chính trên con phố này, mặt hắn đỏ
hồng kề sát vào bên tai nàng còn có chút ngượng ngùng, chút lo lắng thử
dò xét khẽ khàng hỏi: "Lê nhi, gả cho ta có được không?"
Nhưng
khi bước vào cửa cung sâu như biển. Từ đó về sau hắn là người đứng đầu
một nước còn nàng là chủ cả hậu cung, hắn không thể tùy ý xuất cung được nữa, nàng cũng không thể thuận miệng mà gọi Tấn Ngôn, Tấn Ngôn. . . . .
Hít thật sâu một hơi, chuyện đã qua có suy nghĩ thêm nữa cũng vô ích, bước chân vội vàng tiếp tục bước đi về phía trước.
Trời lúc này đã hừng sáng, dòng người ở phía trước càng lúc càng đông nghịt
theo mặt trời bắt đầu dâng cao. Dân chúng vây quanh pháp trường nhiều
đến đếm không xuể, một tay Quý Lê khoác lên bụng mình, chân bước đi đã
có phần hơi khó khăn nhưng vẫn không màng đến cơn đau đớn ngấm ngầm lan
tràn ở trong bụng. Con ơi, mẫu hậu thực xin lỗi vì đã không bảo vệ được
cho con, nhưng mẫu hậu phải dốc hết toàn lực để bảo vệ cho người thân
của chúng ta.
"Tránh ra, tránh ra!" Quý Lê giơ cao Phượng ấn trong tay, nhấn giọng khẽ quát lên.
Đám đông thoáng chốc yên tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng kim rơi xuống
đất. Cầm Phượng ấn trong tay, đang mang thai bước sang tháng thứ 8, dung mạo vô cùng