
ta là ‘mẹ’. Nhưng tớ làm sao có thể để người khác thay thế mẹ tớ đây? Huống chi lúc đó tớ rõ ràng nhìn thấy… cho nên, tớ không ngừng lên cơn giận, không ngừng khóc, nhưng trong lòng tớ rất sợ, sợ ba tớ vì người đàn bà kia mà không cần tớ nữa. Khi đó, mỗi lần tớ sợ, tớ liền nghĩ tới câu nói của hắn đêm hôm đó. Cậu cũng biết, trẻ con chính là như vậy, câu nói đầu tiên của người khác luôn có thể ủng hộ lớn nhất….”
Nói xong, nước mắt Hàn Lăng Sa cũng rơi xuống. Lâm Tiếu nhìn lại không biết phải làm thế nào để khuyên cô. Chuyện gia đình cô phức tạp, một người ngoài chỉ biết nói lời trống rỗng sao có thể là ý cô được đây?
“Sau đó, giống như đem những lời này thành tín ngưỡng cả đời. Cho nê, tớ ương ngạnh tùy hứng, ngang ngược vô lý…”
“Vậy cậu nghĩ sao? ở chung một chỗ với Cố Trạch Vũ …”
“Tớ không biết tớ có yêu hắn không. Tớ chỉ cảm thấy, tớ giống như…không thể rời bỏ hắn… Từ lúc biết hắn là người kia, tớ không biết rốt cuộc trong lòng mình như thế nào? Chính là tớ cảm thấy nếu rời xa hắn sẽ…chết…”
“Thế Cố Trạch Vũ nghĩ thế nào?”
“Tớ không biết…”
edit: socfsk
Lâm Tiếu không biết nói gì, bây giờ nhìn lại thấy tình yêu giữa Hàn Lăng Sa và Cố Trạch Vũ hình như có chút nặng nề. Ba chữ “Không thể rời” đã trở thành nguyên nhân kết đôi Hàn Lăng Sa và Cố Trạch Vũ lại với nhau cả đời. Có lẽ tình yêu của họ sẽ chỉ là bi kịch.
“Sa Sa, tớ nghiêm túc nói cho cậu biết, cậu phải nói rõ ràng cho Cố Trạch Vũ. Trong tình yêu, giữa hai người không thể tha thứ bất cứ giấu giếm nào. Cậu bây giờ vẫn còn cảm giác như thưở bé. Nhưng hắn thì sao? Cậu có biết không? Khoảng cách mười sáu năm của hai người cậu vẫn chưa biết đã có những gì xảy ra. Mặc dù lời tớ nói không dễ nghe nhưng tớ cảm thấy, hai người tốt nhất nên ngồi lại nói chuyện với nhau…”
“Ừ. Trước hết phải giải quyết ổn thỏa chuyện trong gia đình tớ rồi mới nói được.” Hàn Lăng Sa dùng đầu ngón tay lau nước trên khóe mắt, khôi phục dáng vẻ ngày thường chậm rãi giặt xong quần áo vừa tắm rồi từ từ bò lên giường.
“Sa Sa, chuyện như vậy tốt nhất không nên kéo dài, giải quyết nhanh một chút tuyệt đối là chuyện không tệ.” Lâm Tiếu biết, tuy ngoài mặt cô như thế nhưng trong lòng chắc chắn đã khổ sở rối rắm lắm rồi.
“Ừ, tớ hiểu, đi ngủ đi!”
“Ngủ gì cơ chứ?” Lâm Tiếu đột nhiên nở nụ cười, “Cậu còn chưa thành thật khai báo với tớ. Nhà cậu rốt cục làm gì? Nhìn cậu thân thiết quen thuộc với trụ sở quân đội, ba cậu lại là quân nhân. Cậu sẽ không như Tề Thạch….con cán bộ trong truyền thuyết chứ?”
Hàn Lăng Sa bị cô hỏi nhiều lần, thật sự nhịn không được, mạnh mẽ nói: “Nhà tớ và nhà hắn gần nhau, không cho phép làm ầm ĩ. Tớ mệt muốn chết.”
“Hazz..đừng ngủ…” Lâm Tiếu nghe được tin tức mang tính bùng nổ càng không chịu buông tha cô. Thì ra cô gái này là truyền thuyết của đại viện trong trường học của bọn họ…
Có tiếng gõ cửa, Hàn Lăng Sa càng cảm thấy phiền não. Đang mơ mơ màng màng ngủ lại bị người ta đánh thức, đầu đau như búa bổ. Thoáng chốc nghe Lâm Tiếu mở cửa. Sau đó là âm thanh sột soạt, cuối cùng là hai giọng nói khác: “Chị ạ!”
Hàn Lăng Sa vừa nghiêng đầu nhìn, hai cô bé khuôn mặt tươi tắn cười rạng rỡ. Cô cũng không biết nói thế nào cho đúng, chỉ đành gật đầu một cái, nói qua loa: “Các em dọn đến phòng này à? Từ từ dọn dẹp nhé…” vừa nằm xuống lại gọi Lâm Tiếu, “Tiếu Tiếu, tám giờ rưỡi gọi tớ nhé, tớ ngủ trước đây…”
“Tám rưỡi cậu còn ra ngoài sao?” Lâm Tiếu dọn dẹp sách trên bàn của mình, không để ý hỏi.
“Không phải, xin nghỉ. Đều như vậy rồi, ngày mai tớ sao có thể luyện tập. Tớ ngủ trước một chút, mệt muốn chết rồi.”
“Ừ ừ.”
Hai nữ sinh năm nhất mới tới, thấy Hàn Lăng Sa buồn ngủ cũng nghiêm túc thu dọn đồ đạc. Vừa để đồ xuống xong, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Lâm Tiếu, nhỏ giọng hỏi: “Chị à, đây là chị Hàn Lăng Sa sao?”
“Ừ.” Ở trường, Hàn Lăng Sa rất nổi tiếng. Có sinh viên năm nhất nhận ra cô cũng không có gì kì lạ.
“Chị à, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi, nói chuyện ở trong này chị Hàn Lăng Sa sẽ ngủ không ngon.” Một người trong đó kéo tay áo Lâm Tiếu, giọng nói mang chút van xin.
Lâm Tiếu liếc mắt nhìn Hàn Lăng Sa, gật đầu theo hai người ra khỏi phòng. Ba người cũng không đi đâu xa, đứng ngoài ban công tán gẫu.
“Chị à, chị Hàn Lăng Sa có dễ sống cùng không?”
“Bề ngoài cô ấy có chút….có chút lạnh lùng, nhưng thực ra là một người rất tốt. Chỉ là, chị nhắc nhở các em trước, cô ấy ghét nhất người khác ra vẻ khinh thường đối với bảo bối ngân châm của cô. Các em nhất định phải nhớ lấy thật kĩ nha!”
“Hazz..chị, nghe nói chị Hàn Lăng Sa và đoàn trưởng đẹp trai đang qua lại với nhau, là thật sao?”
“Em gái à, các em không cần đưa đẩy chị vào con đường bất nghĩa. Về chuyện bát quái của cô ấy, chị không dám nói đâu. Nếu bị cô ấy phát hiện, chị sẽ chết chắc. Các em không biết bộ châm của cô ấy lợi hại ra sao đâu! Chị nói cho các em biết…lần trước chị cũng tùy tiện nói chuyện của cô ấy, cô ấy đã dùng bộ châm kia đâm chị một cái. Đau đến nỗi không biết mẹ chị là ai, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng…” Lâm Tiếu nghĩ đến lần đó cô nói ngân châm của cô ấy là “Thứ đồ chơi thối