
ễn không được cho cô bước vào căn nhà này. Khi đó, cô bé cũng chỉ mới mười tuổi. Năm cô bé mười hai tuổi, Hàn Lăng Sa đã từng đem toàn bộ ly nước nóng đổ lên người cô, đến nay vẫn còn vết bỏng mờ nhạt… Hàn Lăng Sa chính là cơn ác mộng trong đời Đường Mỹ Linh.
“Tiểu công chúa, con không cần phải làm vậy. Ba chỉ xem chúng ta như người một nhà lại chưa từng ăn cơm cùng nhau mới để dì Đường đến nhà làm một bữa cơm thật ngon cho con…” Hàn Hành Viễn nhìn Hàn Lăng Sa tức giận không còn cách nào, tự động kéo Đường Mỹ Linh từ trong bếp đi ra.
“Người một nhà? Mẹ con đã chết rồi, người một nhà ở đâu ra?” Hàn Lăng Sa lạnh lùng nói, “Ba đã đồng ý với con cái gì? Vĩnh viễn sẽ không cho bà ta bước chân vào cửa Hàn gia, hiện tại bà ta đương hoàng đứng ở chỗ mẹ conlà có ý gì?”
“Tiểu công chúa, mẹ con đã đi nhiều năm như vậy….con… Dì Đường…dì ấy rốt cuộc có điểm nào chưa tốt khiến con không vừa lòng?” Hàn Hành Viễn từ đầu đến cuối không thể giải quyết được khúc mắc trong lòng Hàn Lăng Sa.
“Chỉ có một điều! Bà ta đã đoạt đi chồng của mẹ con! Điểm này còn chưa đủ sao?” Hàn Lăng Sa cố ý hét lên. Cô chính là muốn cho toàn thế giới biết người đàn bà này ghê tởm đến mức nào.
“Tiểu công chúa…dì không có…ban đầu mẹ con đã… dì… con cũng biết là hôn nhân quân đội không cho phép…” Đường Mỹ Linh nức nở nói không nên lời bác bỏ. Cô gả cho Hàn Hành Viễn mười năm rồi, Hàn Lăng Sa chưa từng nhìn cô một lần. Ngay cả người trong đại viện cũng nhìn cô với ánh mắt xem thường. Những ánh mắt đó đối với cô như một đầu roi dài, mà bản thân mình bị đinh trên cây cột bị roi dài vô tình quật vào.
“Bà xứng gọi tôi là “tiểu công chúa” sao? Bà là người trong đại viện sao?”
“Tiểu công chúa, con không cần phải như vậy, dì Đường…”
“Không nên như vậy? vậy ba nói con phải như thế nào?!” Hàn Lăng Sa điên cuồng chạy vào bếp cầm con dao ra, hướng Hàn Hành Viễn kêu gào, “Chẳng lẽ giống như mười năm trước để con dùng cái chết ép buộc các người?”
“Bỏ dao xuống! Nghe lời!” Hàn Hành Viễn thấy cô cầm dao, mặt mũi trắng bệch, muốn đến lấy dao xuống lại sợ cô bị thương, từ đầu đến cuối đều do dự không dám đi lên.
“Năm nay con cũng hai mươi tuổi rồi! Không có dũng khí làm chuyện như vậy nữa rồi…” Hàn Lăng Sa mặc kệ nước mắt tuôn trào, “Ba giết con đi, con cầu xin ba hãy giết con đi…”
“Hàn Lăng Sa, con nổi điên làm gì? !” Hàn Hành Viễn quýnh lên, đỏ mắt bật miệng thốt ra tên của cô.
Hàn Lăng Sa vừa khóc vừa cười. Từ khi cô biết nhận thức đến nay, Hàn Hành Viễn đều gọi cô là “tiểu công chúa”, đây là lần đầu tiên hắn dùng giọng nghiêm nghị để gọi đầy đủ tên cô. Thì ra cô đã đánh giá quá cao địa vị của mình ở trong lòng hắn.
Hàn Lăng Sa đẩy hai người bọn họ, cầm dao chạy ra ngoài, Hàn Hành Viễn gấp gáp chạy đuổi theo.
Bên kia người giúp việc thấy tình thế căng thẳng đã sớm gọi Phương bí thư. Bà biết, trong đại viện Hàn Lăng Sa và Phương bí thư rất thân thiết với nhau. Thời điểm mấu chốt, một câu nói của Phương bí thư có thể có tác dụng.
Phương bí thư vội vã chạy tới, nhìn thấy Hàn Hành Viễn lao ra ngoài vội kéo lại, hỏi chuyện gì đã xảy ra rồi mới nói: “Anh cũng đừng đuổi theo, anh đến không phải là đổ thêm dầu vào lửa sao? Anh trước hết nên về an ủi phu nhân, xem chừng trong lòng cô ấy cũng không chịu nổi. Tôi sẽ đi tìm tiểu công chúa, để nó ở chỗ tôi vài ngày. Anh đừng lo lắng quá, tôi đi tìm nó ngay…”
Hàn Lăng Sa giống như phát điên chạy trong đại viện, nước mắt không ngừng rơi, trái tim tê dại. cô không biết đi đâu, không biết phải làm thế nào, chỉ là muốn chạy đi, không muốn nhìn thấy hai người kia, vĩnh viễn không nên gặp…
Phương bí thư mặc dù là người trong quân đội, nhưng cũng chỉ làm ở phương diện giấy tờ, hơn nữa hiện tại cũng sắp năm mươi tuổi, thể lực đâu còn tốt, chỉ có thể cố gắng hết sức đuổi theo Hàn Lăng Sa. Thật sự chạy hết nổi, ông đứng ở cửa đại viện thở gấp. đột nhiên nhìn thấy xe của Cố Trạch Vũ.
“Phương bí thư?” Cố Trạch Vũ nhìn phương bí thư đang dựa tường thì giật mình. Ông bây giờ cũng không để ý đến hình tượng nữa sao?
“Nhanh…nhanh đuổi theo…nếu không thì….sẽ xảy ra chuyện…”
Cố Trạch Vũ nhìn theo ngón tay Phương bí thư, đột nhiên nhìn thấy bóng lưng đang chạy của Hàn Lăng Sa. Cố Trạch Vũ nhíu mày theo thói quen, mở cửa xe, đuổi theo.
Trụ sở quân đội dù sao cũng là chỗ ở của các vị thủ trưởng, canh phòng tất nhiên rất nghiêm ngặt, từ cửa đại viện đi ra ngoài là một đoàn tường rào dài đỏ thắm, phải qua mấy trạm gác mới ra được đường lớn.
Lúc này là hai giờ chiều, trên đầu, ánh mặt trời chói chang. Bên ngoài tường rào, ngoài Hàn Lăng Sa còn có Cố Trạch Vũ đang cố gắng chạy đuổi theo sau. Dù sao cũng là nhân tài tốt nghiệp trường quân đội, tay chân đều dài, rốt cuộc không lâu sau đã đuổi kịp cô.
Hàn Lăng Sa giống như một con thú bị công kích, trong mắt tràn đầy đề phòng, mặt đầy nước mắt, thậm chí nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Cố Trạch Vũ ngăn cô lại, mặt không biến sắc nhìn con dao cô đang nắm chặt trong tay.
“Chạy làm gì? Tôi cho phép em nghỉ huấn luyện nửa tháng, sao còn ra sức chạy?”
“Tránh ra…” Hàn Lăng Sa cắn môi, không