
đầu với cô, còn tôn xưng cô là phu nhân, hại cô
hoàn toàn không thể nói gì mà chống đỡ.
Trần quản lí nụ cười đầy mặt cũng không cần nói, dù sao ông ta đã sớm biết Mạc
Thiên Hòa muốn theo đuổi cô, muốn cưới cô. Vấn đề là rốt cuộc anh mời Lý quản
lí cấp trên trực thuộc của cô tới làm gì?
"Đương nhiên muốn cho cấp trên trực thuộc của em biết em là bà xã của anh,
như vậy khi anh bận, ông ấy mới có thể giúp anh chiếu cố em." Mạc Thiên
Hòa theo lý thường đương nhiên nói với cô, hại cô đánh anh. Chẳng qua mọi người
ai cũng đều rất thật tâm chúc mừng bọn họ.
"Lý quản lí năm nay bốn mươi hai, đã có một cô con gái lên cấp 3, đây mới
là nguyên nhân Thiên Hòa lựa chọn Lý quản lí chiếu cố cô. Cậu ấy đề phòng mấy
người đàn ông chưa lập gia đình như chúng tôi giống phòng cướp, sợ cô sẽ bị
chúng tôi cuỗm chạy." Sau đó phó tổng tài lại cười trộm nói cho cô, hại cô
vừa thẹn vừa quẫn đến hoàn toàn không biết nên nói cái gì mới tốt.
Buổi tối hôm đó, Mạc Thiên Hòa đột nhiên quyết định mang cô đi hưởng tuần trăng
mật. Vốn anh là muốn mang cô ra nước ngoài chơi, nhưng lo lắng tới Tiểu Dịch
không có hộ chiếu, liền quyết định sửa thành du lịch trong nước.
Ba người bọn họ, từ đầu Đài Loan chơi tới cuối Đài Loan, lại từ cuối Đài Loan
chơi lên đầu Đài Loan, chơi suốt nửa tháng.
Trong nửa tháng ấy, cảm tình của anh và Tiểu Dịch từ mới lạ trở nên quen thuộc,
lại từ quen thuộc trở nên giống như cha con. Hiện tại thời gian Tiểu Dịch dính
vào dượng của cậu bé, thậm chí còn nhiều hơn thời gian cậu bé dính với cô của
mình, hại cô nhịn không được có chút ghen tị.
Tuần trăng mật mang theo một đứa nhỏ, hơn nữa đứa nhỏ này còn không phải của
mình. Chuyện ngốc như vậy, trên thế giới này trừ ra anh, sẽ không có người đàn
ông thứ hai nào làm như vậy. Cô thật sự rất yêu, rất yêu tên ngốc này.
"Cậu nhóc kia ngủ?" Tên ngốc từ trong phòng tắm đi ra, vừa dùng khăn
lông lau mái tóc còn nhỏ nước.
Cô gật đầu, đi lên trước tiếp nhận khăn lông trên tay anh, ra hiệu anh ngồi
xuống, bắt đầu lau tóc cho anh.
"Ba ngày chơi như vậy có thể trụ đến lúc ăn xong bữa tối, tắm xong mới
ngủ, em đã thấy thật không thể tin được." Cô nói với anh.
"Cậu nhóc thực còn nhỏ mà gan lớn, cái gì đều dám chơi." Mạc Thiên
Hòa mỉm cười nói.
Ban ngày bọn họ ở Lúc Phúc thôn chơi cả ngày, chỉ cần không hạn chế tuổi hay
chiều cao, cậu nhóc kia mọi thứ đều đến, chơi tới thiếu chút nữa rơi xuống. Hai
người lớn bọn họ nếu không phải cùng tiếp sức thay ca, sớm đã mệt xỉu.
"Cám ơn anh." Hạ Tâm Trữ nhịn không được mở miệng nói cám ơn.
Mạc Thiên Hòa duỗi tay ra liền đem cô từ phía sau ôm tới trên đùi mình.
"Cám ơn cái gì?" Anh để nhẹ trán mình lên trán cô, chuyên chú nhìn cô
chằm chằm, ôn nhu hỏi.
"Tất cả." Cô hôn anh một cái.
"Anh thấy vui hơn với phương pháp cám ơn này, hôn anh một cái nữa."
Hai mắt anh sáng lên.
Cô khẽ cười một tiếng, nhanh chóng lại hôn một cái lên môi anh.
"Một cái nữa." Thanh âm của anh đột nhiên trở nên có chút khàn khàn.
Cô rốt cuộc át chế không được phát ra tiếng cười khẽ, sau đó vươn tay vòng qua
cổ anh, nâng đầu lên khẽ cắn môi của anh, khiêu khích liếm nhẹ. Thẳng đến khi
anh đột nhiên phát ra tiếng gầm nhẹ, một động tác xoay người liền đè cô lên
giường, đổi bị động thành chủ động thật sâu cuồng hôn cô.
Đêm, chỉ mới bắt đầu.
Cuộc sống sau khi kết
hôn, Hạ Tâm Trữ chỉ có thể dùng hai chữ hạnh phúc để hình dung, bởi vì Mạc
Thiên Hòa đối với cô cùng Tiểu Dịch quả thực được tới mức không còn chuyện gì
để nói.
Tuy nhiên từ khi bọn họ kết hôn đến bây giờ cũng chỉ mới qua một tháng thời
gian mà thôi, nhưng cô lại giống như đã qua cuộc sống cả đời thật tốt – Không,
cô xác nhận lại cuộc sống cả đời thật tốt, chỉ trừ vài năm gần đây mà thôi.
Nhưng Tiểu Dịch, từ khi sinh ra đến bây giờ, lần đầu tiên có được cuộc sống gia
đình thoải mái, vui vẻ lại vô lo vô nghĩ như thế, cho nên mỗi ngày đều thấy cậu
bé cười đến toe toét. Rốt cục cũng giống như đứa trẻ năm tuổi bình thường,
khiến cô thấy vui mừng không thôi.
Nửa tháng trước kết hôn, bọn họ đều đi du lịch. Nhìn qua tình huống ở chung bên
ngoài của ba người bọn họ, không thể hoài nghi bọn họ không phải người một nhà.
Nửa tháng sau, bọn họ còn lại là bắt tay chọn lựa nhà trẻ mới cho Tiểu Dịch.
Mỗi một nhà trẻ bọn họ đến tham quan, ai cũng đều nghĩ bọn họ là người một nhà,
còn không ngừng khen ngợi vợ chồng bọn họ thật trẻ tuổi, đứa con còn nhỏ đã
khôn ngoan, khiến cô cùng Tiểu Dịch đều không biết nên nói cái gì. Chỉ có anh luôn
nở nụ cười đầy mặt lại vẻ kiêu ngạo nói cám ơn, giống như Tiểu Dịch thật sự là
con của bọn họ vậy.
Nếu Tiểu Dịch thực chính là con của bọn họ thì thật tốt.
"Đang tốt đẹp làm sao thở dài?" Ông xã nửa nằm ở trên giường bên cạnh
xem tạp chí, chuẩn bị ngủ hỏi.
"Ngày mai phải dẫn Tiểu Dịch tới nhà trẻ để trình diện." Cô thở dài
nói.
"Làm sao vậy? Em không thích gian nhà trẻ kia sao? Nếu không thích, chúng
ta có thể tìm tiếp." Mạc Thiên Hòa lập tức buông tạp chí trên tay, ngồi
xuống nói.
"Em thực thích gian nhà trẻ song ngữ (dạy hai ng