
y chim xuất hiện là mình đã vội vã bung dù ngăn ngừa, không ngờ vẫn
chậm một bước… Thật đáng ghét mà!”
Vẻ mặt chán ghét mà nhìn thứ xanh xanh xám xám trên khăn giấy, mặc dù biết là đã lau sạch rồi nhưng
cứ nghĩ đến trên đầu từng bị phân chim “chiếm cứ” thì cô liền ghê tởm
đến nỗi lập tức muốn tìm một nhà vệ sinh để chùi rửa sạch sẽ cái nơi bị
“ô nhiễm” này.
Trong đầu vừa suy nghĩ thì tầm mắt đã nhìn thấy
một nhà vệ sinh công cộng trong một công viên nhỏ cách đó không xa. Cô
lập tức vội vàng phóng như bay về phía bồn rửa tay bên ngoài nhà vệ
sinh.
Thế nhưng trời có gió mưa thất thường, người có phúc họa
trong sớm tối! Ngay trong giây phút đang muốn hoan hô vì đã đến được bồn rửa tay thì bỗng nhiên cô cảm thấy có chút không ổn, cảm giác dưới chân hình như hơi là lạ…
“Grừ…”
Tiếng gầm gừ trầm thấp
mang theo vẻ thù địch hung ác vang lên từ dưới bồn rửa tay khiến cho
trái tim của Giang Dục Phương cảm thấy rét run, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh…
Không… không thể nào! Thật sự là xui đến thế sao? Thế
nhưng nếu dùng “chiến tích vĩ đại” của cô trước kia mà nói thì quả thật
rất có khả năng sẽ xui thế này…
Trong tiếng gầm gừ kia, cô
khiếp đảm mà cúi đầu, quả nhiên ập vào tầm mắt cô là một con chó hoang
hung ác đang nhe răng trừng mắt, lộ ra răng nhanh sắc nhọn.
Cô lập tức cố gắng cười gượng mà nhanh chóng thu hồi bàn chân đang giẫm lên cái đuôi của anh chó đen kia…
“Chuyện này… tao không cố ý, thật sự là không cố ý…” Cô rặn ra nét mặt
tươi cười đền tội, hy vọng người anh em này có thể hiểu được thành ý của cô.
“Gâu gâu gâu…” Rất hiển nhiên là anh chàng chó đen này
không hiểu thành ý của cô, há cái miệng chó thật to mà quyết tâm báo
thù.
“Woa… tao thật sự không cố ý mà…” Tiếng hét sợ hãi vang
lên, cố gắng né tránh cái miệng chó hung ác, cô lật đật xoay người bỏ
chạy.
“Gâu gâu gâu…”
“Á, cứu mạng…”
Trong
chốc lát đã thấy diễn ra cuộc chiến truy đuổi cực kỳ nguy hiểm giữa
người và chó, Giang Dục Phương sợ đến nỗi dùng tốc độ thi chạy 100 mét
mà chạy điên cuồng, nghe thấy tiếng chó sủa hung hăng kia đuổi theo
không bỏ, cô thất sắc mà kêu lên thảm thiết thê lương trên đường.
“Gâu gâu gâu…”
“Đừng đuổi nữa mà, tao không cố ý đâu… Ai đến giúp tôi ngăn con chó này lại với…” Chạy điên cuồng trối chết nhưng không quên cầu cứu, chỉ mong
có người ra làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Ngặt nỗi không biết là do cô không đủ đẹp, anh hùng không chịu ra cứu giúp hay là cô thực sự xui
đến tận mạng mà dọc đường cư nhiên không có một mống người xuất hiện!
Nghe thấy tiếng sủa hung ác của con chó ngày càng gần, ngay khi cô
tuyệt vọng cho rằng trên tiêu đề của tờ báo ngày mai sắp xuất hiện dòng
chữ làm chấn động “Lại có chó hoang cắn người, một cô gái chết thảm” thì phía trước đột nhiên xuất hiện một dáng người cao cao đang chậm rãi
bước qua…
“Anh ơi, cứu tôi với…” Lựa chọn giữa việc bị mất mặt
và rơi vào miệng chó, cô tình nguyện mất mặt cũng không muốn gặp phải
đau đớn da thịt, lập tức khản giọng kêu cứu, đồng thời chân cũng nhanh
chóng chạy về phía chàng trai cao cao kia.
Ai ngờ khi người kia nghe thấy tiếng kêu cứu thì đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nhìn thấy con
chó hoang đang điên cuồng đuổi theo sau lưng cô gái thì mặt lập tức biến sắc, cũng không ngó ngàng lại mà quay đầu chạy như điên.
Thế này là thế nào? Cô xui đến mức khó khăn lắm mới gặp được một tấm
chắn, nhưng thật ra lại là một thanh củi mục vừa chạm vào đã gãy sao?
Giang Dục Phương vừa sợ hãi vừa kinh ngạc, theo sát sau lưng hắn mà lên án. “Ê… nhìn thấy con gái yếu đuối bị chó rượt, không những không thể
hiện phong độ của đàn ông mà còn quay đầu bỏ chạy, anh có phải là đàn
ông không?”
“Ai nói là đàn ông thì không được chạy? Chẳng lẽ
chó sẽ không cắn đàn ông hay sao?” Trình Khải – tên đàn ông dáng người
cao lớn, tướng mạo anh tuấn nhưng hiện giờ sắc mặt xanh mét vừa chạy
trối chết vừa không quên phản bác. Hắn liếc nhìn cô gái đã chạy tới bên
cạnh mình kia một cái, trong lòng cực kỳ căm hận.
Gì chứ! Ngay cả đi đường cũng không dưng mà liên lụy, tự nhiên bị chó rượt, hắn thực sự xui đến thế sao?
“Là đàn ông thì nên anh dũng mà đuổi chó chứ!” Giang Dục Phương kêu lên thảm thiết, chạy đến nỗi muốn hụt hơi rồi.
“Chống cái con khỉ! Cô không biết là từ nhỏ tới lớn, tôi hận nhất, cũng sợ nhất là chó sao chứ?” Trình Khải cũng không quên rống lên đáp trả.
Mẹ nó! Từ khi hắn bắt đầu có trí nhớ, số lần bị chó cắn đã không đếm
hết trên đầu ngón tay được. Hôm nay thấy chó như thấy quỷ, chạy còn
không kịp nói chi là chống lại nó chứ!
“Anh à, làm sao tôi biết chứ? Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau mà…” Giang Dục Phương chỉ có thể kêu gào, thế nào cũng không ngờ được là mình lại xui đến mức gặp
phải một người sợ chó, trái tim cũng thấy lạnh căm.
Đồng thời
với việc chạy trối chết, nàng cũng nhịn không được, khóc không ra nước
mắt mà hét lên: “Bị chó rượt mà không gặp được anh hùng cứu mỹ nhân thì
thôi đi, lại còn gặp phải một tên đàn ông không dùng được. Trên đời này
còn có người xui xẻo hơn tôi sao chứ…