
ỗng nhiên nghe thấy giọng của Tư Lan: “Tướng quân, mắt của ngài làm sao thế?”
Nàng vội vàng vòng qua bức tượng người và ngựa bằng đá kia, quả nhiên nhìn thấy Lục Thiên Kiều khoác áo khoác, chậm rãi bước từ trong đống tuyết ra đi về phía trước, tấm lưng kia… Có chút lạnh lẽo.
Tư Lan hỏi lại một lần nữa, hắn không thèm trả lời lấy một câu, chỉ chậm rãi đi lên phía trước, y vội vàng đuổi theo: “Tướng quân muốn ra ngoài sao? Thuộc hạ đi dắt Liệt Vân Hoa cho ngài.”
“Tránh ra.” Lục Thiên Kiều đột nhiên mở miệng, giọng nói lạnh như băng.
Tư Lan đã hầu hạ hắn mười năm nay, chưa bao giờ bị hắn dùng giọng điệu lạnh lùng như vậy nên nhất thời vô cùng sửng sốt.
“Tránh ra.”
Cùng với câu nói thứ hai hết sức lạnh lùng ấy là tiếng xé gió rít vô cùng sắc bén, cây roi dài màu đen múa lượn như ma quỷ, quất mạnh trước ngực Tư Lan, y không kêu nổi một tiếng đã hộc máu bay thẳng ra ngoài, ngã lăn trên mặt đất không biết sống chết thế nào.
“Lục Thiên Kiều!”
Tân Mi kinh ngạc kêu lên, chàng ra tay giết Tư Lan sao?!
Cây roi dài trong tay hắn khẽ run lên, Lục Thiên Kiều bỗng nhiên xoay người, đôi mắt đã từng mang một màu đỏ tươi sáng rực, bây giờ đã trở thành một mắt màu đen một mắt màu đỏ, vô cùng quỷ dị.
Giọng nói của hắn dường như cũng run run: “Em không được qua đây, quay về ngay.”
Sát ý không thể khống chế được, mọi chuyện đã khác hẳn so với trước đây, chỉ cần ngước mắt nhìn thêm một lần nữa thì hắn sẽ dùng cây roi dài đó đánh tất cả những người có mặt trong hoàng lăng thành tro bụi, giống như là gạt bỏ tất cả mọi nhược điểm của hắn, không chút lưu tình.
Tân Mi ngồi núp ở phía sau một người đá, thò đầu ra nhìn hắn gào lên: “Chàng, chàng có phải lại phát điên rồi hay không?!”
Một tiếng “Ầm” vang lên, cây roi dài quất trên tượng người bằng đá, cái đầu đá khổng lồ đứt bay trong nháy mắt, Tân Mi nhảy lên như một con thỏ, xoay người trốn tránh phía sau con ngựa đá, hoảng sợ đến độ hồn phách muốn bay về trời.
“… Quay về.”
Cây roi dài lại một cuốn lên đầu con ngựa rồi đập mạnh trên mặt đất, Tân Mi phản ứng vô cùng nhanh nhạy, chỉ nghe bịch một tiếng rồi lăn một vòng, tiếp tục trốn phía sau một con ngựa khác, lần này đợi một lúc lâu cũng không có cây roi nào cuốn tới bẻ đầu con ngựa này, nàng mang trong lòng sự sợ hãi lặng lẽ thò đầu ra lén lút nhìn, nhưng chỉ thấy tuyết trắng phủ kín con đường, ngập đầy đất, hai cái đầu của người đá và ngựa đá bị quăng trên mặt đất tạo thành mấy cái hố to, bóng người vừa xa lạ vừa lạnh lùng vừa rồi đã biến mất.
Chuyện này… Chuyện này rốt cục là sao?
Nàng chậm rãi bước ra, nhìn chằm chằm dấu chân trên nền tuyết, muốn đuổi theo nhưng lại nghĩ đến cây roi dài đáng sợ kia thì cảm thấy do dự. Nếu như hắn nổi điên giống như lần trước ở quan ải Gia Bình thì tốt xấu gì cũng còn có thể dùng đá đập ngất đi, nhưng lần này, sát khí của hắn lại hướng về phía bọn họ trong khi vẫn hết sức tỉnh táo, nhưng sát ý lại ngập trời.
Tuy rằng không biết rõ nguyên nhân là gì…
Nếu nàng tùy tiện đuổi theo, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó khiến cả hai người phải hối hận.
Nghĩ ngợi một lúc lâu, rốt cục Tân Mi xoay người lại, đi đến bên cạnh Tư Lan lật người y lên xem thử — may mắn, may mắn quá, một roi kia quất cũng không mạnh lắm, có lẽ là y bị gãy mấy cái xương sườn nên bị hôn mê.
Nàng nhấc Tư Lan dậy, xoay người chạy vội vào trong, vừa chạy vừa gào khản cổ họng: “Triệu quan nhân! Hồng Liên tỷ tỷ! Đào Quả Quả! Mọi người mau tới đây, Tư Lan sắp chết rồi!”
Lục Thiên Kiều đột nhiên biến mất như vậy, khiến cho vô số lời đồn đãi nhảm nhí trở nên thịnh hành trong bầy yêu, một giả thiết cực kỳ thịnh hành đó là: Triệu quan nhân viết vở [oan duyên trời định'> chọc giận tướng quân đại nhân, khiến đại nhân nhớ lại chuyện lúc trước vợ yêu của mình có mối quan hệ không rõ ràng với lão hồ ly chết tiệt và tên tiên nhân bà tám yếu bóng vía kia, lại phát hiện ra thuộc hạ trung thành của mình là Tư Lan trở thành tiểu tình nhân thỏ bạch của vợ mình nên giận dữ đánh y gần chết, giận dỗi bỏ đi.
Triệu quan nhân không ngăn nổi nước mắt dọc ngang khắp mặt, đấm ngực giậm chân hối hận vì đã viết một kịch bản xui xẻo như vậy.
***
Lại nói đến ngày hôm đó trên núi Bạch Đầu tuyết vẫn chưa tan, đến tối thì trời lại đổ mưa ầm ầm, hai người tuyết được đám linh quỷ đắp trong sân của Mi Sơn cư, bị mưa xối thủng lỗ chỗ.
Mi Sơn quân vừa ngồi uống rượu, vừa nghĩ đến món đậu hủ Mi Sơn của Tân Mi, kìm lòng không được, nước mắt rơi lã chã.
Cảm giác say bốc lên tới đỉnh đầu, y vắt hết đầu óc tìm tòi những câu thơ lai láng đã từng xem qua, định ngâm nga, ca tụng vài câu để giải tỏa sự ngột ngạt trong lòng, nhưng nghĩ tới nghĩ lui chỉ nghĩ được một câu “Hận không gặp gỡ khi chưa có chồng” (*) nhưng cũng không đúng hoàn toàn. Hai người bọn họ vốn gặp nhau lúc còn là trai chưa vợ, gái chưa chồng, nhưng không biết làm sao lại lướt qua nhau, ôi số mệnh của tấm bia đỡ đạn thật đáng thương, chỉ có nước mắt ướt đẫm vạt áo mà thôi.
* Trích trong bài: Tiết phụ ngâm (Lời tiết phụ) của nhà thơ Trương Tịch đời Ðường (618 – 904)
Quân tri thiếp hữu phu,
Tặng