
tin tưởng được, thứ nấu ra chắc chắn còn khó ăn hơn cả cám heo, y không muốn miệng mình phải chịu uất ức.
“Có sao đâu, ngươi chỉ nếm thử thôi mà.”
Tân Mi đưa tay ra chụp lấy hai cái cánh xù lông của y, bịt chặt mũi của Đào Quả Quả rồi tống một chén nhỏ nước canh vào miệng y: “Mùi vị có ngon không?”
Đào Quả Quả ho sặc sụa đến mức muốn ngất đi, y khóc nấc lên một tiếng, quay đầu ôm mặt bỏ chạy, cuống cuồng chạy thẳng ra ngoài được vài bước, hình như lại nhớ ra cái gì đó, y lấy từ trong ngực áo ra một cái ống trúc còn tươi giống y hệt những ống trúc kia, với vẻ mặt đau khổ ném nó cho nàng: “Cho cô đó!”
Gì? Lại là một cái ống trúc được cột dây đỏ, nàng mở ra xem, bên trong vẫn là nắm xôi tím, cái này được làm cũng không khéo léo lắm, vẫn còn để lại những dấu tay nhem nhuốc ở phía trên.
Tân Mi cầm lấy nắm xôi tím suy tư, chốc lát sau Tư Lan lại bước vào, y thấy nàng đã bắt đầu nhóm lửa nấu cơm, sắc mặt không khỏi thay đổi kịch liệt, Tư Lan chạy vội tới mở nồi canh ra… hoàn hảo, vô cùng hoàn hảo, thức ăn bên trong vừa không bị khét lại vừa không giống cám heo, canh tiết vịt chỉ vừa chín tới, chắc là đã dùng nước hầm vịt làm nước dùng, ngoài ra còn bỏ thêm hạnh nhân, hương thơm nồng cả mũi.
Đám yêu quái từ lớn đến nhỏ sống trong Hoàng lăng này, thật ra ngày thường không cần ăn uống gì cả, thỉnh thoảng bọn họ có ăn một món nào đó chẳng qua chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi, chỉ có tướng quân một ngày phải ăn ba bữa cơm là chuyện không thể thiếu, những chuyện lặt vặt, linh tinh như nấu cơm vẫn thường do Tư Lan lo liệu, từ trước tới giờ y chưa bao giờ yên tâm mà giao việc này cho bất kỳ ai khác.
Giây phút Tư Lan nhìn thấy nồi canh tiết vịt này, ngay lập tức y biết rằng tài nấu ăn của Tân Mi còn cao siêu hơn cả mình, tâm trạng y bỗng chốc trở nên thật phức tạp.
… Thể xác của Tướng quân đã là của cô ta cả rồi, sau này ngay cả nấu ăn cho tướng quân y cũng không được làm được ư?
Chỉ mới ngày đầu tiên Lục Thiên Kiều thành hôn mà Tư Lan bỗng cảm thấy mình thật cô đơn lạnh lẽo.
“Phu … cái đó… phu…” Y lưỡng lự mà cố gọi vài lần, hai chữ phu nhân này bảo y nói với Tân Mi, y quả thật không thể nặn ra khỏi miệng, đành dứt khoát bỏ qua: “Trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử.”
Dứt lời, y đưa cho nàng một ống trúc rất đẹp, bên trong ống trúc vẫn là nắm xôi tím, được vo lại tròn tròn, nhìn mộc mạc đáng yêu.
“Tại sao lại cứ là xôi tím?” Trong lòng Tân Mi rất hiếu kỳ hỏi: “Là đồ ăn thừa hôm qua các người ăn không hết sao?”
“Đó là phong tục của dòng tộc tướng quân!”
Tư Lan căm hận gầm nhẹ một tiếng, đầu nàng ta rốt cuộc được làm từ cái gì chứ?!
Phong tục của tộc Chiến quỷ là tặng xôi tím cho cặp vợ chồng mới cưới, đám yêu quái trong hoàng lăng biết rất rõ phong tục này, cho nên từ lúc tờ mờ sáng ở trước cửa phòng nàng đã chất một đống xôi tím, những thứ đó là do đám yêu quái nhỏ tuổi mang đến tặng.
Tân Mi lấy một miếng đưa vào miệng, nàng cau mày cắn vài miếng, hết sức miễn cưỡng gật đầu một cái: “Cũng… miễn cưỡng có thể ăn được, hạt gạo nấu không đủ mềm.”
… Cô ta tuyệt đối là cố ý, nhiều ống trúc đến vậy, tại sao cô ta lại cương quyết chọn mỗi cái ống trúc mà y làm?!
“Ối chà, thơm ghê! Tư Lan, hôm nay ngươi nấu cái gì thế?”
Giọng nói Triệu quan nhân từ ngoài cửa vọng vào, lão vừa bước vào cửa nhà bếp đã thấy Tân Mi đang ngồi bên bàn xử đẹp vắt xôi tím, lão cười đến mức hai con mắt híp lại như một đường chỉ, nhanh chóng chạy qua chỗ Tân Mi, soi nàng từ trên xuống dưới, rồi bắt đầu chậc chậc khen ngợi, ngay cả chòm râu nhỏ cũng lộ ra vẻ thô tục, đáng khinh: “Hôm nay vừa nhìn cô nương ta đã thấy khác hẳn với trước kia, làn da trong veo như nước, khuôn mặt đỏ ửng căng mịn, tướng quân thật có công tưới tắm nha!”
“Thật sao?” Tân Mi đưa tay sờ sờ mặt, sao nàng lại không cảm thấy mình có gì thay đổi nhỉ.
“Thật, thật mà!”
Triệu quan nhân móc từ trong tay áo ra một ống trúc, nháy mắt ra hiệu: “Đây, bắt lấy này. Cô nương, nhớ cho kỹ nhất định phải đưa nắm xôi tím này cho tướng quân ăn, ngài ăn rồi, cô sẽ chỉ có lợi thôi.”
“Có lợi lộc gì chứ?”
Tân Mi mở ống trúc ra, mấy nắm xôi tím bên trong bất luận là nhìn kiểu nào, ngay cả màu sắc hay hình dạng cũng đều rất là thô tục.”
“Khụ, khụ, dùng rồi sẽ biết thôi. Cô nương à, nếu là người khác cầu xin ta, ta cũng không cho đâu. Cô phải cảm ơn ta thế nào đây?”
Nàng cười tít mắt múc một chén canh tiết vịt đưa đến trước mặt lão, lại chọn cái ống trúc có nắm xôi tím được tạo dáng thành hình hoa sen đưa cho lão: “Triệu quan nhân, ngài ăn nhiều một chút.”
Mặt mày lão vui vẻ hớn hở, cúi đầu xuống, nhưng chỉ vừa húp được một ngụm canh, từ khóe mắt lão đã nhìn thấy Lục Thiên Kiều đang đi đến nhà bếp, ngay lập tức lão thật biết điều biết chuyện bưng cả xôi lẫn canh lẩn đi thật nhanh, thuận tay túm luôn Tư Lan, kẻ đang quyến luyến không rời muốn ở lại nói chuyện với tướng quân theo luôn.
“Tân Mi.”
Lục Thiên Kiều đứng trước cửa nhà bếp khẽ gọi nàng một tiếng. Lúc tỉnh lại, theo bản năng muốn đem người vốn đang nằm bên cạnh ôm vào lòng vỗ về một chút, ai ngờ hắn sờ soạng một lúc lâu thì