Cảnh Xưa Người Cũ

Cảnh Xưa Người Cũ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321464

Bình chọn: 8.5.00/10/146 lượt.

Sau những lúc miệt mài học tập, Thư chống cằm, ngồi bên cửa sổ nhìn xuống đường, lòng buồn vời vợi . Ánh Hoa đến bên cô, khẽ bảo:

- Ê! Đến kỳ nộp tiền nhà rồi đấy . Lão bà bà mới cho thằng nhóc đưa giấy báo . Tính sao đây nhỏ ?

- Thì gom tiền lại nộp cho lão bà bà . Vậy cũng hỏi, bộ bệnh hả ?

- Nhưng cuối tháng, thi cử liên miên . Có đứa nào về nhà được đâu mà có đủ ngân lượng để "cống nạp" cho lão bà bà đúng hạn chứ.

Thư liếc bạn, cau mày bảo:

- Thi cử đâu liên quan đến chuyện kinh tế, mà là cái tính xí xọn, xài ẩu tả mới lâm vào tình trạng kiệt quệ . Lúc ra bách hóa sao không nhăn, không nghĩ đến lúc bà chủ hỏi thăm sức khỏe ? Tôi thấy bà vui vẻ lắm mà.

- Bởi vậy bây giờ mới than thở vì hối hận nè, không thấy sao ?

- Thì đem hối hận đó xuống dưới nhà ca cẩm đủ kiểu với bà chủ, xin khất lại . Lưỡi của bà cũng dẻo lắm, cầu viện với tôi chi cho mệt.

Ánh Hoa phụng phịu . Yến Linh nằm trên giường phụ hoạ:

- Thư Thư là đầu tàu . Thuyền trưởng đưa con tàu đến bến bình yên mà . Chẳng lẽ quân sư đành lòng trước sự khủng hoảng tiền tệ này sao ?

- Đối với tụi này là vấn đề nan giải, nhưng với Thư là chuyện nhỏ.

Liếc về hai bạn, Thư nhún vai, mặt quay đi giận dỗi:

- Đâu phải thừa tướng mà nịnh không biết mỏi vậy . Đúng là cái môi dư da của bà đó . Ăn thì muốn đủ chất lượng, trang phục thích mô đen, hàng xịn mới chịu . Lười biếng, lại thích hưởng thụ, không thèm đi dạy . Hậu quả nghèo túng, phải chịu thôi . Ai đứng mũi sào cho bà mãi, bộ kiếp trưới tôi có nợ của bà sao ? Dẹp.

Yến Linh nhướng mắt, phân bua:

- Lão bà bà ấy đủ ngân lượng mới chịu nhận, thiếu một xu cũng dẹp . Hoàng Nga và nh? Kim Anh một đồng chuộc mạng cũng không có, chứ bộ hai công chúa này sao mà cằn nhằn . Đóng vai bà Tám hồi nào vậy, madam ?

- Vậy bà làm quân tử cho hai ả đó đi, nói với tôi làm chi ?

- Hứ! Nếu có đủ, ai trình lên thủ trưởng chi cho tốn hơi . Bộ nghe giảng đạo tai không ù sao ? Tại bị động thôi mà, ai muốn.

- Một tháng quý bà kẹt mấy lần đây ? - Thư cao giọng hơn - Hứ! Quen thói phong lưu quá phải vay thôi.

- Bởi vậy mới noí . Trời sinh vậy rồi, lên lớp hoài cũng thế thôi.

- Vậy cũng ráng nói . Còn ma đầu này thì sao ?

Ánh Hoa nhìn Yến Linh . Hiểu ý, cô đáp:

- Ánh Hoa chờ viện trợ, hàng từ thiện cứu khổ dân nghèo chưa đến . Biết bao giờ . Bởi vậy mới xin bà cho "cẩm nang" nè . Nếu không, ai muốn thấy ánh mắt điều tra, xét hỏi của bà . Bộ người ta không có tự ái sao ?

Thư cong môi, mắt nhìn xuống đường, bực bội:

- Sang phòng khác tị nạn thì mấy mẹ khóc lóc, níu kéo lại . Còn tạm trúc ở đây, một tháng hết ba mươi ngày cứu đói . Bộ dạy kèm dễ kiếm tiền sao ? Về cúng chùa không nhang đèn, hỏi ai chịu nổi . So ra mấy mẹ, con khổ sướng hơn đây ?

- Thì đầu tháng, tụi này không chơi đẹp, xả láng với bà sao ?

- Ai cần sự bất thường đó mà noí . Chơi cho hết mình, ăn thoải mái cho đủ đô, cho mát trời để rồi nửa tháng sạch sẽ . Ra đường mặc hàng xịn, trong túi một đồng chuộc mạng cũng không có . Bực mình, không noí đi.

Yến Linh cùng Ánh Hoa cười khì trước lời hài tội:

- Giận thì giận mà thương thì thương . La cho đã đi, rồi xì hơi, có cách giải quyết êm đẹp là đủ rồi . Bà làm gì không có đấu pháp chứ.

Thư kêu lên, mặt xám, vẻ hốt hoảng:

- Trời ơi! Ánh Hoa ! Ba tao và bà ấy tới kìa . Làm sao đây ?

- Sao lại đột xuất vậy trời ? Dám đem nhỏ về gả cho Đài Loan kiếm chút cháo lắm à . - Yến Linh chêm vào với vẻ giễu cợt.

- Vậy cũng giỡn được sao bà chằn ?

- Chắc đi mua gì đó, hay thăm con gái bà ấy rồi ghé tạt qua một chút cho có tiếng vậy mà . Lo gì chứ.

Thư lẩm bẩm bảo:

- Tao sang phòng Hồng Thắm trú đỡ nghen . Đừng noí tao có nhà nghe Hoa.

- Biết rồi . Quân sư ra lệnh là em tuân chỉ tuyệt đối mà.

- Ông bà ấy lên tới rồi . Tao bay à nha . - Thư bối rối, mặt căng thẳng hơn.

Yến Linh với theo Thư cùng nụ cười nhếch môi:

- Ê! Bên ấy, nhớ đề ra kế hoạch cho phương hướng tới nha Thư . Bên này, tao tự biên tự diễn, không xuất sắc không lấy bằng khen với huy chương đâu . Chỉ cần có tiền thanh toán cho lão bà bà cho bọn mình là đủ rồi.

Thư liếc bạn thật sắc trước khi lách mình sang phòng bên . Ánh Hoa nhướng mắt, đưa ngón cái lên, bảo:

- Yến Linh ! Dịp may hiếm có, không tận dụng cơ hội là chưa biết làm kinh tế . Nhỏ xem chị lên sàn diễn nè, hàon thành nhiệm vụ trên giao một cách xuất sắc.

- Cầu nguyện nhằm giờ linh nên quới nhơn xuất hiện kịp lúc . Thật là hết kỵ.

- Khách thập phương có nhân duyên nên đến đâu để nạp cống phẩm, bà xem tôi lên đồng nhé . Không giống cô Năm bóng trong trùm sò, không lấy tiền à . Thật mà, bộ không tin sao nhìn y như ông trùm vậy, bà cóc ?

- Biết rồi . Màn kéo đúng lúc, bắt đầu diễn được rồi đấy . Xấu thì đừng đóng vai buồn nhá . Chơi tới luôn, bệnh gì cử há.

- Có gì, phụ hoa. nha.

- Biết mà . Đó là phận nô tài, xin nương nương tiến bước.

- Nịnh thấy sợ luôn hà . Bà đóng vai chính mới phải đó.

Yến Linh cười, bảo:

- Ê! Hạ mình một chút, lưng đâu có bị tật mà sợ . Bù lại mình được cái hầu bao nặng nặng là êm trời mây rồi . Vụ này, bà đ


XtGem Forum catalog