Polaroid
Cảnh Xưa Người Cũ

Cảnh Xưa Người Cũ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321501

Bình chọn: 9.00/10/150 lượt.

óng đạt hơn tôi.

Ánh Hoa và Yến Linh nhìn ra cửa phòng, khẽ cúi đầu:

- Tụi con kính chào bác à . Mời hai bác ngồi cho khỏe.

Yến Linh mở lời:

- Có phải bác nhín thời gian lên đây thăm Thư Thư không ạ ?

- Sẵn dịp lên thành phố mua đồ, bác ghé thăm . Thư đâu rồi cháu ?

Ông Khải, ba Thư nhìn quanh phòng, ngọt ngào hỏi.

- Đặt hai ly nước cạnh ông, Ánh Hoa mở lời:

- Suốt ngày Thư đi dạy, vì nhiều chỗ mới đủ xoay trở nên ít có ở nhà lắm . Bác có gởi tiền và thư cứ để trên đầu giường . Thư về, con sẽ chuyển cho.

- Thi xong rồi sao không về nhà, con bé lại đi dạy nữa à ?

Ánh Hoa giọng trầm buồn, mắt nhìn ông khẽ lắc đầu:

- Tháng rồi ngoại bệnh, mẹ của Thư cũng không được khỏe, nên Thư mua thuốc, gởi về nhà . Tiền lại khó kiếm, Thư phải dạy thêm nhiều cỗ mới đủ trả nợ cũ bác à . Cuộc sống của Thư vất vả vạn lần tụi cháu lận.

- Tụi con thuê phòng này bao nhiêu ? - Bà Ngọc lên tiếng.

- Dạ, năm trăm, nhưng đến năm đứa ở nên chi phí cũng ít bác ạ.

- Có hai giường thôi sao ? - Ông Khải nhìn quanh rồi hỏi.

- Dạ, tối tụi con xuống gạch ngủ . Đứa nào bệnh và mệt thì ngủ ở trên giường . Thư đi dạy nhiều nên tụi cháu đặc biệt cho Thư một giường . Tội Thư lắm bác trai à . Mùa hè, bệnh Thư tái phát, năm nào cũng vậy . Thư lo lắng nên gầy đi, mặt xanh xao hơn xưa nhiều lắm.

- Sao con bé không về xin nội ? Bà vẫn có ý trông Thư mà.

Ánh Hoa thở dài, tỏ vẻ chán nản:

- Tụi con có gợi ý chứ . Nhưng Thư tự lập là ít, chán gia đình thì nhiều . Nếu bác có nhớ đến Thư, một đứa con mà bác đã bỏ rơi từ khi Thư còn bú mẹ, tự động bác đến thăm và cung cấp như bác từng cho con gái của vợ mình vậy.

Yến Linh phụ họa cho tâm tư ông xao động hơn:

- Thư nghĩ mình là con, chắc bác sẽ không quên . Còn bác không đến, tức nhiên trong lòng bác không có Thư . Cho nên về xin bác, tủi thân Thư buồn thêm . Thà cực khổ mà không phải mừng rỡ không phải nhìn ánh mắt đố kỵ của bác gái.

- Bác đâu có quên, tự Thư không thèm về thôi.

- Dạ, con có phân tích chứ . Bổn phận làm cha mà, ai không nhớ chứ . Chắc bà bận quá nhiều chuyện nên không tiện ghé thăm . Còn Thư thì không có thời gian, bởi vì, không đi dạy thì đói khổ.

Ánh Hoa giơ tay vạch từng móc áo của Thư và lên tiếng:

- Bác trai xem nè . Thư không có một bộ đồ đẹp nữa . Đám tiệc toàn là khác trang phục của tụi con không hà . Nhiều lúc tự ái nổi dậy, Thư dứt khoát với bạn bè cũng vì cái nghèo đeo đẳng ấy, bác trai.

Màu áo đã bạc, cũ rích ấy đập vào mắt ông, lòng se thắt:

- Mẹ Thư sao bệnh vậy, con biết không ?

- Nắng lên, thần kinh căng thẳng, la hét, xuống sông trầm mình . Thư vừa lo cái ăn, chuyện học hành, vừa lo cho cuộc sống và thuốc thang cho mẹ mình . Tội nghiệp lắm, ý là tụi con bạn bè với nhau đó.

- Thư kể chuyện gia đình cho tụi con nghe hay sao mà tụi con biết từng chi tiết vậy ?

- Mỗi người sinh ra trong hoàn cảnh khác nhau, nhưng sống chung trong một phòng, ngoài bốn cô bạn này, đâu có ai hiểu và thương chứ . Mẹ thì điên điên dại dại, nhà lại nghèo, không ai giúp đỡ tiền bạc trong suốt bốn năm qua, nếu tụi con không hỗ trợ, Thư còn học đến ngày nay sao ?

Yến Linh khó chịu trước khuôn mặt bà, nhưng ngọt ngào hỏi:

- Bác gái không vừa ý về vấn đề này à ? Vậy con xin lỗi nha.

- Bỏ đi . Yến Linh ! Con biết Thư Thư cần bao nhiêu không ?

- Bác cho thật hả ? Đừng gạt Thư Thư , tội lắm đó bác.

- Bác biết rồi . Thư nợ nhiều không ?

- Dạ, gần hai triệu lận . Để Thư đi dạy sẽ có tiền hoàn lại cho chủ mà.

Ông Khải nhìn vợ . Bà ngần ngừ có vẻ không muốn xuất tiền cho Thư.

Ánh Hoa còn ngần ngại gì không khích bác bà Ngọc cho thỏa lòng Thư:

- Bác à! Thư một ngày một túng thiếu hơn . Nếu bác còn nhĩ đến chút tình nghĩa với con gái mình thì bác cho Thư một ít tiền . Còn bác gái không thích, không cho thì thôi vậy.

- Bác biết.

- Thư tuy không tiền, nhưng thái độ của bác gái đây, nhất định Thư không bao giờ nhận đâu . Thư nghèo, nhưng tự trọng không nhỏ.

Ông Khải bực dọc in trong mắt hướng về vợ mình:

- Bà đưa cho Yến Linh hai triệu đi, con bé thiếu thốn quá rồi . Yến Linh ! Con kêu Thư Thư sắm thêm quần áo cho có với bạn bè.

- Nếu đưa cho Thư Thư , mình không đủ mua đồ cho mẹ nó.

Ông cau mày trước sự cản trở nhẹ nhàng của vợ:

- Mua không được thì kỳ sau mua, có gì mà nhăn chứ.

Yến Linh xen vào, giọng như trách cứ:

- Xin lỗi, nếu bác gái kông vui vẻ thì thôi đi . Mấy năm nay không có ai hỗ trợ, Thư vẫn học, vẫn sống vui vẻ vậy . Bác biết không ? Con từng noí phải biết mềm lưng đúng lúc để có tiền hàng tháng của nội mà lo cho mẹ chứ . Tiền của bà mà . Nhưng Thư bảo rằng: "Thư ghét nhận tiền khi ánh mắt ganh tỵ của bác gái đây thân tặng . Thư không thích thái độ nịnh bợ, a dua để chiếm đoạt tài sản của người khác . Nếu cần tiền mà giống bác gái đây thì Thư Thư không còn là Thư Thư nữa".

Ông Khải nhìn vợ với ánh mắt khó chịu, trách cứ . Ông bảo:

- Con nhắc với Thư cứ xài đi . Tiền thuốc cho mẹ, bác sẽ gởi cho ông ngoại . Bảo Thư ráng giữ gìn sức khỏe nha.

Ánh Hoa nhận tiền của bà Ngọc trao, con bé vỗ tay cười thích thú: