
được thiết kế theo phong cách phương Tây, có 1 cái giường màu lam to
kinh khủng, Lam Cảnh Chuyên liền nằm lên đó, sờ vào trán mà thở hổn hển.
“Trời ạ! Cũng may là chúng ta đã đến nơi rồi.” Anh không biết bản thân còn chịu được bao lâu nữa.
Nhìn thấy anh mặt toàn mồ hôi, Vũ Phong đi vào nhà tắm lấy ra 1 cái khăn, “Anh vẫn ổn chứ?”
Anh chạy mất 1 tiếng đồng hồ mới tìm được cô, vết thương trên đầu
lúc này đau âm ỉ, nói thật là không ổn chút nào, nhưng anh lại cười nói: “Từ hồi nào đến giờ anh chưa bao giờ vui như vậy.”
“Ngốc nghếch.” Cô ngồi xuống giường, tim nhói đau khi lau mồ hôi cho anh, “Bác sĩ đột nhiên kêu anh đi kiếm em có chuyện gì vậy?”
Anh nắm chặt tay cô, làm cô dừng lại động tác, “Vũ Phong, em còn nhớ 3 năm trước… em cũng đã đi đến bệnh viện này không?”
Người Vũ Phong đông cứng lại, chẳng lẽ điều cô sợ nhất sắp xảy ra rồi sao?
Anh nhìn chăm chú đôi mắt vừa kinh ngạc vừa sợ hãi của cô, “Bác sĩ
Lê của khoa phụ sản đã đến tìm anh, cho nên… anh đã biết hết mọi việc.”
Vũ Phong mở to mắt, môi thì run run, giãy giụa muốn rút tay mình ra, cô không thể đối mặt với sự thực tàn khốc này, cô thật không thể!
“Vũ Phong, em khờ quá! Làm sao anh có thể vì vậy mà bỏ rơi em chứ?” Ah cố gắng ngồi dậy, đôi tay ôm cô chặt chẽ.
“Đừng thương hại em, đừng… nhìn em như vậy!” Vũ Phong lắc đầu, nước mắt đã như dòng suối rơi xuống.
“Đừng khóc, em khóc làm anh cũng muốn khóc theo.” Anh đem mặt cô dán trước ngực mình, cảm nhận được thân thể cô không ngừng run rẩy, “Anh
không hề thương hại em, chỉ là anh quá yêu em mà thôi, anh hy vọng chúng ta có thể có những đứa con lanh lợi, nhưng anh còn hy vọng hơn nữa rằng em sẽ ở bên cạnh anh suốt cả cuộc đời, thật đấy!”
“Không… em không muốn anh vì… tình yêu đối với em mà chấp nhận mọi
thứ… anh có thể… yêu những người phụ nữ khác… em không thể cho anh…
nhưng những người phụ nữ khác lại có thể…” Vũ Phong khóc nấc không thành tiếng, nghẹn ngào nói những câu đau lòng.
“Sao em có thể nghĩ như vậy? Chẳng lẽ em nghĩ anh muốn kết hôn chính là vì muốn vợ anh sinh con ư? 3 năm trước có lẽ anh cũng nghĩ như vậy,
nhưng trải qua 1 quãng thời gian, anh hiểu bản thân mình muốn gì, anh
chỉ muốn em! Những cái khác chỉ là thứ yếu, bởi vì có được em là điều
quan trọng nhất.”
Vũ Phong lại lắc đầu, “Em cũng đã từng nói với bản thân như vậy…
nhưng khi em nhìn thấy anh bố trí căn phòng cho baby đó… em liền không
còn chút tự tin nào muốn sống chung với anh… em chỉ có thể không ngừng
trốn chạy…”
Anh thâm trầm nói cô, “Căn phòng cho baby đó chỉ nói lên tất cả
những điều anh muốn cùng em chia sẻ, bây giờ anh đã hiểu nguyên nhân,
anh không thể nói anh không buồn, nhưng anh sẽ cố chấp nhận sự thật này, bởi vì anh hiểu rõ điều quan trọng nhất là gì.”
“Em phải tin anh, điều này không hề khó khăn chút nào, anh sẽ không
thấy hối tiếc vì việc này! Những biểu hiện trong quá khứ của anh làm em
cho rằng anh chỉ muốn tất cả những thứ có lợi, có hiệu quả, sống trên
đời cần phải có, mà anh đã gây cho em những việc đáng chết, làm em 1
mình bỏ đi Paris, nhìn thấy như vậy anh liền không thể tha thứ cho bản
thân, hãy để anh bù đắp cho em! Xin em!”
Vũ Phong vẫn không thể tiếp nhận được, “Không! Em không muốn như vậy, em không muồn anh phải chịu bất cứ trách nhiệm gì cả.”
“Trách nhiệm? Nỗi nhớ nhung mỗi ngày, mỗi đêm đều là trách nhiệm
sao? Tâm tình muốn thương em, yêu em đều là trách nhiệm sao? Em không
thể hiểu lầm anh như vậy, anh muốn em vui vẻ, muốn em hài lòng, bởi vì
đó cũng là niềm vui của anh, sự hài lòng của anh, em hiểu không? Không 1 ai có thể khiến cho anh có cảm giác như vậy, dù có những người phụ nữ
khác nguyện sinh con cho anh, nhưng người anh muốn chỉ có em mà thôi!”
Vũ Phong ngẩng đầu lên, ánh mắt nhạt nhòa, “Sao có thể? Sao anh có thể đối xử với em như vậy?”
“3 năm trước anh cũng không dám tin mình có thể đối với em lại sâu
đậm như vậy, nhưng thời gian dài như vậy đã làm anh trưởng thành hơn,
làm anh quyết đoán hơn, chẳng lẽ em không cảm thấy được 1 chút nào sao?”
“Em… em cảm nhận được… nhưng em không dám tin…”
Anh than thở rồi lại ôm lấy cô, “Là anh không tốt, làm em không có
cảm giác an toàn, hãy tha thứ cho sai lầm không đáng tha thứ của anh, để anh dùng cả đời mình chứng minh cho em thấy được không?”
“Thật không? Có thể hạnh phúc như vậy sao?” Cô khó mà tin được sự thực này.
Lam Cảnh Chuyên dùng nụ hôn sâu đậm làm câu trả lời, hôn lên khuôn
mặt cô, môi cô, tóc cô cực kỳ dịu dàng, cực kỳ tỉ mỉ, “Anh yêu em, đây
là câu trả lời cho mọi thứ.”
Nước mắt Vũ Phong lại tiếp tục rơi xuống, lần này không phải những giọt nước mắt vì đau thương mà là vì cảm động.
“3 năm nay hình như đã khiến em lãng phí vô ích…” Cô cảm khái nói.
“Không, 3 năm nay đáng chứ, bởi vì nhờ vậy mà chúng ta càng hiểu nhau hơn, hiểu bản thân mình hơn.” Anh khẳng định nói.
Cô phá ra cười, “Đúng vậy, em càng yêu anh hơn.”
Cả 2 người cùng ngả xuống giường, từ từ thưởng thức hạnh phúc đến
muộn này, bởi vì tình yêu của 2 người nên ngay cả cái ôm bình thường
nhất cũng trở thành lễ vật quý giá