
cớ của anh thật buồn cười, nhưng anh thật không biết
nói gì khác.
“Làm gì… làm gì có chuyện đó?” Cô hoảng loạn muốn thoát khỏi anh, lại bị anh ép vào tường, đã vậy đôi tay lại bắt đầu vuốt ve, đôi môi dán chặt
vào lưng cô mà liếm láp đùa giỡn.
“Anh… đang làm gì vậy?” Cô khó khăn hỏi.
“Em không cảm nhận được à?” Nước không ngừng chảy xuống giữa 2 người bọn họ, nhưng điều đó chỉ làm tăng thêm nhiệt của tình cảm mãnh liệt đang
lan tràn ra thôi, làm cho cả 2 đều thở gấp.
“Đáng ghét… tay anh đừng chạm vào chỗ đó…” Đó là điểm yếu của cô.
“Thật đáng ghét như vậy sao?” Anh cố ý trêu chọc cô, ngón tay càng lúc càng trêu chọc ở nơi kín đó.
Như vậy làm sao Vũ Phong có thể trả lời chứ? Chỉ có thể nhẹ nhàng vặn
vẹo thân mình, biểu tình trên mặt cô tuy khó xử nhưng lại đầy say đắm.
Lam Cảnh Chuyên thấp giọng cười, “Nơi này của em thật nóng, thật mềm mại, anh có thể cảm nhận được.”
“Anh đáng ghét… anh đáng ghét nhất.” Cô vừa nũng nịu vừa trách móc.
“Em ghét anh cũng mặc kệ, vì anh muốn em!” Trời ạ! Anh chưa bao giờ lại muốn 1 người đến như vậy!
Anh để cô dựa vào bồn rửa mặt, từ đằng sau thâm nhập sâu vào cô, sự công kích đó khiến cô không thể thốt nên lời, chỉ có thể vô lực mà rên rỉ,
cảm nhận sự cuồng nhiệt giữa 2 người.
“Trời! Hình như anh không bao giờ đủ thỏa mãn…” Lam Cảnh Chuyên cứ từng
đợt từng đợt công kích, xâm lược cô, ở trong cơ thể đang run rẩy của cô
mà tìm thấy nơi dừng ấm áp nhất.
Cuối cùng Lam Cảnh Chuyên trong cơ thể cô phóng thích hết tất cả sự nhiệt tình.
Vũ Phong đang dựa vào ngực anh từ từ trượt xuống, đôi chân cũng không đứng vững được nữa, toàn thân đều bủn rủn.
“Em không chịu được nữa…” Đầu cô mơ mơ màng màng.
Lam Cảnh Chuyên duỗi tay ôm cô đặt vào bồn tắm đầy nước ấm, nhấc vòi hoa sen lên ôn nhu dịu dàng mà tắm rửa sạch sẽ cho cô, “Sao vậy? Mệt ư?”
“Đều do anh hại.” Vũ Phong vô lực liếc nhìn anh.
Anh nở nụ cười uể oải, “Vì em quá quyến rũ, anh dù sao cũng chỉ là 1 người đàn ông bình thường mà thôi.”
Tranh cãi với anh thực tức muốn ói, Vũ Phong quá hiểu anh rồi, tên này bao giờ cũng thể lấy đen nói thành trắng được.
Lam Cảnh Chuyên ôm cô đặt lên giường, nhẹ nhàng lau khô nước , lấy ngón
tay chải mái tóc dài của cô. “Chúng ta kết hôn thật tốt, phải không?”
“Có lẽ vậy!” Cô không biết phải trách móc như thế nào, bọn họ ở phòng
ngủ, phòng sách, thậm chí phòng tắm đều phối hợp rất ăn ý, nhưng không
biết tại sao cô vẫn cảm thấy có gì đó là lạ.
“Còn hoài nghi không?” Anh từ từ hôn xuống bộ ngực mềm mại của cô.
“Anh… anh còn muốn làm gì?”
“Em nói xem?”
“Trời ạ…”
Người đàn ông này thật khỏe mạnh, thật đáng sợ, cô không thể nói được nữa, bởi vì cô bị đè xuống hôn nữa rồi.
2 tháng sau, cuộc sống vợ chồng của 2 người rất hòa hợp, ngoại trừ
những lúc kích tình nhiều hơn 1 chút, thời gian mà họ đáng ra phải
chuyên tâm cho công việc lại bị giảm đi khá nhiều, nhưng những thời gian còn lại họ đều cần cù làm việc, so với trước khi kết hôn còn nhiều hơn.
Giám đốc Thái Văn Quân thường nhìn Vũ Phong mà thở dài, “ Em hết thuốc chữa rồi!”
Vũ Phong chỉ mỉm cười, “Lại đây xem giúp em tin tức về Paris đi!”
“Em nộp đơn xin đi làm ở Paris thật ư?”
“Paris là 1 thành phố thời thượng, nếu em không đi để mở rộng hiểu biết thì làm sao được?”
“Nếu em cứ đi thế này, cũng phải mất hơn nửa năm lận.”
Vũ Phong nhún vai, “Vậy thì có quan hệ gì chứ? Chồng em sẽ không để ý
đâu.” Mặc dù cô vẫn chưa thương lượng với Lam Cảnh Chuyên, nhưng cô tin
chồng cô sẽ rất rộng rãi, thêm nữa còn có đề nghị trước hôn nhân của họ, họ sẽ cho người kia sự tự do lớn nhất.
“Thật không hiểu nổi em, dù sao thì chị cũng sẽ giúp em lưu ý.” Thái Văn Quân căn bản không tưởng tượng nổi cảnh mình cùng chồng, con cách xa 2
nơi sẽ thế nào.
“Cám ơn!” Vũ Phong lại vùi đầu vào công việc.
Trưa hôm đó, Vũ Phong theo thường lệ đặt thức ăn nhanh đến công ty, lúc cô ra ngoài lấy đồ ăn, vô ý thấy 1 cô gái rất quen.
“A! Cô là cô Lê phải không? Ý! Không, là bà Lam chứ.”
Vũ Phong gật gật đầu với cô gái đó, “Chúng ta đã từng gặp nhau ư?”
“Đúng vậy! Cô cùng chồng cô đến công ty chúng tôi chụp ảnh cưới đúng không?” Cô gái đó nói.
Vũ Phong căn bản mới chỉ xem qua mấy tấm ảnh đó có 1 lần, xong đều bị quăng hết vào tủ, thật xấu hổ.
“À! Cô lại công ty chúng tôi có việc gì?”
“Tôi đến đây để tìm người mẫu, không biết phải chờ bao lâu nữa đây? Đúng rồi! Lúc trước chồng cô từ lâu đã đến đặt ngày hẹn rồi, nếu không thì
làm sao đến lượt các vị được!” Cô gái kia tiếp tục nói.
“Từ lâu? Bao lâu?” Lam Cảnh Chuyên không phải nói bọn họ rất may mắn, vừa mới gọi điện thoại đã đặt được chỗ sao?
“Khoảng nửa năm trước, anh ta gọi điện thoại đến hẹn trước. Cho nên 3 tháng sau mới có thể chụp hình được.” Cô gái kia nói.
Nửa năm trước? Đó không phải là lúc 2 người mới biết nhau ư?
“Cô không nhớ nhầm chứ?” Đồ ăn trong tay Vũ Phong sắp rơi xuống đất rồi.
Cô gái đó rất chắc chắn nói: “Không thể nhầm được, tình hình thị trường trong công ty chúng tôi trước giờ đều như thế cả.”
“A!Vậy chắc là tôi nhớ nhầm rồi.” Vũ Phong yếu ớt cười.
“À! Người mẫu t