
n bận xử lý hậu sự của một số công dân Trung Quốc, đợi hai ngày
cuốicùng tìm được người phụ trách. Anh ta cũng không có thông tin chính
xác, chỉnói: “Có thể anh ta đã đi theo tổ chức quốc tế. Nếu không phải
mất hộ chiếu hoặcnhập cư trái phép thì cũng không chủ động liên hệ với
lãnh sự quán chúng tôi.Còn về danh sách những người thiệt mạng, chúng
tôi cần phải đối chiếu với sở cảnhsát các tỉnh, bệnh viện và tổ chức từ
thiện”.
Thái MãnTâm nhớ tới trên
trang web tình nguyện đã từng nhắc tới mấy trường học, trongđó có một
trường ở Songkhla. Thế nên tìm số điện thoại rồi gọi sang, được biếtđoàn người vẫn ở Thái Lan. Thái Mãn Tâm lấy được số điện thoại di động của
ngườiphụ trách. Người nghe điện thoại nói tiếng Anh giọng Đức:
“Dực?Tôi không biết đó là ai. Cô có biết tên tiếng Anh của anh ta không?”.
“Anh ấylà người Trung Quốc, trong đoàn của anh có người Trung Quốc không?”.
“Ok,tôi biết rồi, cô chờ chút”.
TháiMãn Tâm thở phào nhẹ nhõm. Anh không sao, anh đang ở đầu dây bên kia. Nhưng phảinói gì đây? Cô bắt đầu căng thẳng vô cớ.
“Alo,xin hỏi ai đấy?”. Là giọng của một người đàn ông lạ, nói tiếng Quảng Ðông.
“Tôi...tôi là bạn của Tề Dực”.
“Ồ, họnghe nói tìm người Trung Quốc nên đưa điện thoại cho tôi. Tề Dực à, bây giờ anhấy đang ở trong bệnh viện ở Singapore”.
“Saoanh ấy lại nằm viện?”. Thái Mãn Tâm lo lắng hỏi.
“Haihôm trước nhà trường tổ chức thi đấu bóng đá thì xảy ra ném bom. Tề Dực vì
bảovệ hai đứa nhỏ nên bị đám đông đè ở dưới. Vốn dĩ vết thương ở tay của anh ấy mớihồi phục không lâu, dây chằng bị tổn thương, gãy xương. Chờ
một chút, tôi nóicho cô biết số điện thoại bên ấy... Alo, cô vẫn đang
nghe chứ? Alo, alo?”.
Nghenhững câu hỏi của đối phương, Thái Mãn Tâm đã nghẹn ngào không nói nên lời.
Ở cửasông Selangor[2'> cách Kuala Lumpur[3'> hai tiếng đồng hồ ngồi xe là rừng ngập mặnum tùm.
[2'>Là một trong ba con sông lớn nhất của Malaysia.
[3'>Kuala Lumpur là thành phố lớn nhất và là thủ đô của Malaysia.
“Mấynăm nay rất nhiều cây rừng nguyên sinh bị chặt phá, thay vào đó là những
câykinh tế như dừa, cọ, khai thác đất đai không có kế hoạch, không có
lợi cho sựsinh tồn của đom đóm. May mà chính quyền đã bắt đầu hiểu rằng
phải bảo vệ môitrường sinh thái, bây giờ những thuyền có động cơ không
được vào vùng sông nàynữa. Chúng tôi cũng đang hợp tác với Viện Nghiên
cứu rừng Malaysia, xem xem làmthế nào để bảo vệ đom đóm và nơi cư trú
của các loài chim”. Một người bạn giớithiệu.
“AKiên nói về nơi này với em, em liền nghĩ nên để anh đến xem”. Tề Dực và
TháiMãn Tâm ngồi trên chiếc thuyền nhỏ, một con đom đóm nhỏ bé bay vào
trong thuyền,nhảy múa không chịu bay đi. Anh ngừng một lát rồi nói: “Thị trấn Bạch Sa của AHải trước đây có lẽ cũng như thế này”.
“Saunày thị trấn Bạch Sa và Đồng Cảng cũng sẽ thế này”. Cô khẽ mỉm cười.
Cuốicũng Thái Mãn Tâm đã nhìn thấy rừng ngập mặn ở cửa sông. Mặc dù đang ở một
đấtnước xa xôi nhưng cảnh tượng giống như mơ trước mắt khiến cô tin rằng cuộc sốngcó thể tươi đẹp hơn sự tưởng tượng của con người.
Trờitối dần, mặt trăng chỉ là một đường cong mờ nhạt sau bóng cây. Ðàn đom đóm
sángsáng tối tối càng lúc càng đông. Trong đêm tối yên tĩnh, nghe rõ
tiếng nước chảyróc rách. Chiếc thuyền rẽ ngoặt, trước mặt là ánh sáng
lấp lánh, dường như nốivới ngân hà. Đi men theo dòng sông yên tĩnh là có thể đến được chân trời.
Bạnđang chờ đợi người thương hay đang đi tìm ý nghĩa của cuộc sống?
Bạn vẫncòn quá khứ không thể thoát ra được hay cảm thấy sợ hãi vì tương lai mơ hồ?
Tráitim bình lặng giống như bùn lầy đục ngầu chảy qua lớp cát tráng mịn, qua
nhiềutầng lọc rửa, tách bỏ những tức giận, sợ hãi và hụt hẫng, tất cả
lại trở về vớidáng vẻ thuần khiết, trong sáng ban đầu.
Trảiqua một hành trình dài, cuối cùng đã nhìn thấy cầu vồng và lại một lần nữa cóđược sức mạnh của ước mơ.
Chỉ mộtmình tôi
Từphòng tập đến hậu trường phải đi qua một đoạn hành lang không có đèn, không
dàilắm nhưng có một khúc ngoặt nho nhỏ. Ánh sáng từ cửa lớn chiếu vào,
để lại mộtvùng đen tối trong góc khuất. Sau vài lần rẽ ngoặt, những âm
thanh biểu diễntrên sân khấu chỉ còn lại những dư âm, bị át đi bởi tiếng cười nói ồn ào của nhữngngười chờ biểu diễn.
Cuộcthi hát trong trường đang diễn ra rất sôi nổi. Giang Hải không tham gia
thihát. Anh cũng khỏng phải là sinh viên của ngôi trường này. Ban nhạc
của một ngườibạn được mời làm khách mời hát tiết mục cuối cùng, tay chơi guitar đổ bệnh nặng,thế nên anh bị kéo đến thay thế. Anh đã thu dọn
xong hành lý, chẳng bao lâu nữasẽ về quê. Nghĩ đến việc đây là lần cuối
cùng biểu diễn ở Bắc Kinh nên anhkhông từ chối.
“Quyếtđịnh đi thật sao?”. Bạn anh đứng dựa tường, dò hỏi anh.
“Ừ”,Giang Hải cúi đầu điều chỉnh dây dàn, khẽ đáp lại một tiếng.
“KhởiSan thì sao? Cùng về với cậu à?”.
“Cô ấykhông đi”, Giang Hải vẫn không ngẩng đầu, “Bọn mình không còn quan hệ gì nữa”.
“Hả...”.Bạn anh không biết nói gì.
GiangHải nhớ lại đêm đông lạnh giá mấy tháng trước, dưới trời mưa tuyết, Khởi
San ùavào lòng anh khóc nức nở. Anh ôm cô, giống như ôm cả thế giớ