
n chắn, rất mêanh ta”.
Cô
ấylại kể về rất nhiều chuyện hồi học cấp ba, ví dụ như đã từng tìm kiếm
bóng dángcủa Tề Dực trên sân bóng như thế nào, vì anh ấy nói chuyện
nhiều với cô gáikhác mà canh cánh trong lòng ra sao, đã buồn như thế nào khi nhận được giấy báotrúng tuyển ở thành phố khác, đã từng âm thầm rơi lệ khi nghe nói anh ấy có bạngái…
“Cóđiều những chuyện đó đều là những chuyện từ lâu lắm rồi”. Tiểu Kha xua
tay:“Bây giờ tôi không thấy buồn nữa, chỉ thật sự muốn xem anh ấy sống
có tốtkhông”.
“Mấyhôm nữa anh ấy sẽ
quay lại Đồng Cảng”. Thái Mãn Tâm nói: “Nhưng không ở lâu,sau đó sẽ đến
Thái Lan, tham gia vào công tác khôi phục sau sóng thần”.
“Thúthực tôi thật không ngờ Tề Dực sẽ theo con đường này”. Tiểu Kha thở dài:
“Tất cảchúng tôi đều nghĩ rằng anh ấy sẽ đi con đường rộng mở, làm công
chức, sau đó từngbước thăng tiến. Nhưng ai ngờ hơn hai năm trước, bỗng
nhiên anh ấy xin từ chứcrồi đi đến hang sâu rừng rậm làm tình nguyện
viên. Bạn gái không chịu được sựcô đơn, nhanh chóng yêu người khác. Hồi
ấy tôi còn tưởng mình có cơ hội. Nào ngờanh ấy càng đi càng xa, đi vòng
quanh thế giới”.
TháiMãn Tâm nhìn
chiếc nhẫn ở ngón giữa tay trái của Tiểu Kha, mỉm cười và nói: “Cólẽ
bỗng nhiên phát hiện ra điều mà mình muốn làm?”.
TiểuKha lắc đầu: “Tôi luôn cảm thấy có liên quan tới việc hy sinh vì nhiệm vụ củaanh trai anh ấy”.
“Hysinh vì nhiệm vụ?” Thái Mãn Tâm ngạc nhiên nói, “Tôi biết anh trai anh ấy khôngcòn nữa, nhưng không biết…”.
“Anhtrai của Tề Dực làm trong đội chống buôn lậu, mới kết hôn không lâu thì hy
sinhtrong lúc đang làm nhiệm vụ. Mấy tháng sau đó thì trùm buôn lậu ở
Đồng Cảng salưới. Có điều chuyên án chống buôn lậu lần ấy vẫn tiếp tục,
có rất nhiều ngườiliên quan. Vì sự an toàn của một số người khai báo nên không đưa tin nhiều”. TiểuKha nói: “Nếu không chắc chắn cũng là sự kiện gây chấn động”.
“Hồi ấyTề Dực là
sinh viên ưu tú của học viện Luật, sau khi tốt nghiệp làm việc ở
hảiquan. Đối với chúng tôi thì đúng là vô cùng đáng tự hào. Có điều sau
khi anhtrai anh ấy hy sinh, mẹ anh ấy về Thượng Hải chăm sóc con dâu
đang mang thai.Nghĩ lại năm ấy Tề Dực cũng phải chịu cú sốc rất lớn, lần lượt mất đi anh traivà bạn thân, vì thế nhân sinh quan mới thay đổi như vậy. Đó cũng là điều bìnhthường”.
“Nhữngchuyện này cũng là ba năm trước?”. Thái Mãn Tâm không kìm được hỏi: “Chị
muốnnói anh ấy lần lượt mất đi anh trai và bạn thân chính là năm thuyền
đánh cá củaGiang Hải gặp bão sao?”.
“Đâuphải chỉ đơn thuần là gặp bão?”. Tiểu Kha cười: “Lúc ấy đã là mùa mưa, sóng
togió lớn, có mấy chiếc thuyền đánh cá ra biển đánh cá trong thời tiết
như vậy?Trước đây tôi đã từng đưa tin về phòng chống buôn lậu. Lúc đầu
bên này hầu hếtphần tử buôn lậu đều dùng thuyền đánh cá để cải trang. Về sau càng ngày càngngông cuồng. Cô biết loại xuồng máy lắp bảy tám mô tơ chứ? Có loại còn vũtrang, đúng là vũ khí bọc thép, quả thực rất hiểm
độc”.
“Thuyềnđánh cá, buôn lậu… Chị muốn nói, Giang Hải có liên quan…”.
“Cụthể thì không rõ. Những chuyện này hai năm trước đều là bí mật. Bây giờ
cũngqua lâu như vậy rồi, một vài sự thật có lẽ đã chìm xuống đáy biển”.
Mộttuần sau đoàn ghi hình chuẩn bị rời đi. Thái Mãn Tâm hỏi Tiểu Kha: “Chị
khôngchờ thêm hai ngày sao? Có lẽ Tề Dực sẽ quay lại”.
“Mộtđoàn người thế này, ăn ở đi lại, việc chi tiêu của tôi đã vượt mức rồi”.
TiểuKha nói: “Biết được tiếp theo anh ấy đi đâu là tốt rồi, giống như
một người bạncũ, biết được thông tin về anh ấy, cho dù không liên lạc,
cũng sẽ không cảm thấyhụt hẫng như người này đã biến mất”.
Nhưngcó một số người đã vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này. Thái Mãn Tâm cầm
câyđàn guitar mà Giang Hải để lại, trong lòng cảm thấy bất an. Anh trai
Tề Dực hysinh vì nhiệm vụ truy bắt băng nhóm buôn lậu, Tề Dực từ chức đi xa. Những chuyệnnày hình như có mối quan hệ nhân quả. Và cả câu “xin
lỗi” của Tề Dực sau cơnsay. Cô không chú tâm, tay phải gảy dây đàn thứ
năm, tay trái lại điều chỉnh âmcủa dây đàn thứ sáu, bất giác vặn quá
chặt làm đứt dây đàn.
TháiMãn Tâm không nói gì.
“Cậu ấybất chấp sóng to gió lớn đi tìm em, nhảy xuống biển cứu em. Nếu không phải chiếctàu đánh cá ấy đi ngang qua, có lẽ cả hai người đều sẽ mất
mạng. Sau khi lêntàu, cậu ấy hoàn toàn kiệt sức, toàn thân không ngừng
co giật, trên người có rấtnhiều vết thương. Vết thương sâu nhất có thể
nhìn thấy cả xương. Nhưng cậu ấykhông buông em ra. Em cho rằng đó chỉ là vì cậu ấy cảm thấy có lỗi với Giang Hảiư? Cho dù bây giờ em không thể
bình tâm ngồi xuống nói chuyện với cậu ấy nhưngvẫn phải nói một tiếng
tạm biệt chứ”. Chị Trinh thờ dài: “Chị tin điều mà Tề Dựcmong muốn có
được nhất không phải là sự tha thứ của em mà là em có thể trút bỏđược
mọi điều”.
“Vốndĩ em đã... đã có thể
chấp nhân sự ra đi của Giang Hải. Thậm chí em còn ôm hy vọng,tin rằng
tất cả có thể bắt đầu lại. Nhưng đối với Tề Dực, em không biết phảitha
thứ như thế nào, mặc dù em thậm chí không tìm được một lý do nào để
tráchanh ấy”.
“Bởivì em không thể
chấp nhận một người như cậu ấy đến thay t