
Song chậm rãi đem tờ giấy mở ra, nét mực trên giấy
Tuyên Thành còn mới giống như mới viết không lâu. Chữ viết cứng cáp bay múa, tất nhiên nàng vô cùng quen thuộc, đúng là bút tích của
Bách Lý Hạo Triết.
Chữ trên giấy Tuyên Thành, nàng không
cần xem cũng có thể đại khái đoán ta. Ngày ấy hắn cùng với bác thỏa
thuận điều kiện, cho dù bản thân nàng sau này có sinh được
hoàng nhi hay không, thì nàng chính là người chỉ định người
thừa kế ngôi vị.
Nguyễn thái hậu khàn khàn nói: “Hãy
giữ cho kỹ, có lẽ sau này có lúc dùng đến.” Giống như là di ngôn, lòng Nguyễn Vô Song lại cảm giác có điềm xấu, bối rối lắc đầu
nói: “Không, vẫn là bác bảo quản thay Vô Song thì hơn——-” Nguyễn thái
hậu cười cười, như gió lớn lay động sa liêm, thong dong ôn điềm: “Đứa ngốc, bác làm sao có thể cùng con cả đời chứ? Có lẽ —–” thần sắc
Nguyễn thái hậu chậm rãi nhợt nhạt xuống: “Có lẽ một ngày nào đó, con
sẽ oán bác đã đem con nhốt vào cái nhà tù này. Nữ nhân
Nguyễn gia chúng ta, cho dù không vào hoàng cung, cũng có thể phú
quý bình thản cả đời ——” nhưng cả đời là bao lâu, có vui vẻ hay
không lại là chuyện không thể biết trước được.
Thế gian này chuyện không thể cưỡng
cầu thì đừng có lưỡng tình tương duyệt. Nam nữ, nếu không cùng
lòng, cho dù là gặp nhau lúc nào, ở đâu thì cũng chỉ là hư vô mà thôi. Đối với nam nhân mà nói, công danh quyền thế, vinh hoa phú
quý, đều nằm trên tình yêu, huống chi là kẻ nắm giữ quyền lực
tối cao trong thiên hạ. Nhưng đối với phần lớn nữ tử mà nói, đặc
biệt là nữ tử chốn thâm cung e rằng thứ mà họ trân trọng nhất
cũng khó mà có được đó chính là lòng phu quân. Bà và tiên
đế, là như vậy. Bởi vì sai lầm, cho nên cho dù cả đời cùng nhau
nhưng cũng chỉ như gió thoảng qua mà thôi.
Nguyễn thái hậu thở dài, chậm rãi vươn
tay, giúp nàng sửa sang lại trâm cài tóc trên đầu, trâm cài tóc lấp lánh cao sang, quý phái bức người. Chỉ có nàng hiểu được chua sót
trong đó: “Đường vào hoàng cung sâu như đáy biển! Không phải con
nói không tranh thì sẽ không tranh, con nói rời khỏi liền có thể rời
khỏi. Con phải hiểu được, tranh cũng là cả đời, không tranh cũng là cả
đời ——- có lẽ hiện tại con không rõ ý tứ trong lời nói của bác,
nhưng sau này —— sau này con sẽ hiểu được, có lẽ cũng không phải
là chuyện không tốt.”
Ngữ khí của bác đau thương u oán.
Nguyễn Vô Song cúi thấp đầu, hiểu được ý tứ trong lời nói tranh và không tranh, thần sắc mê mang. Khi lại ngẩng đầu lên, cũng đã thong
dong. Cúi đầu, ngẩng đầu, có lẽ chỉ ngắn ngủi một cái chớp mắt, trong
đầu nàng cũng đã chuyển qua rất nhiều ý niệm khác nhau, ngẩng đầu nhìn
Nguyễn thái hậu, ánh mắt trong suốt như nước, bình tĩnh không gợn
sóng, mang theo tính quật cường của trẻ con: “Nếu không phải của con,
con sẽ không tranh. Tình nguyện cứ như vậy cho hết kiếp này.”
—–
Điện Thừa Kiền. Khuôn mặt Bách Lý
Hạo Triết mơ hồ dưới ánh nến. Thẩm Nặc Trù đứng ở bên cạnh
hắn, hai người đều im lặng. Ngẫu nhiên Thẩm Nặc Trù ngẩng đầu lên
nhìn liếc qua sắc mặt Bách Lý Hạo Triết, sâu kín nặng nề, không
rõ vui buồn.
Thật lâu sau, Bách Lý Hạo Triết mới
mở miệng, cực chậm chạp nói: “Hôm nay, thái y viện có người đến bẩm báo, Nguyễn Ngọc Cẩn sợ là không thể trụ nổi qua mùa đông này.” Hắn
quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn Thẩm Nặc Trù nói: “Chuyện hạ độc,
từ hôm nay liền ngừng đi.”
Thẩm Nặc Trù cúi đầu, không có lên
tiếng trả lời. Bách Lý Hạo Triết thở dài: “Thẩm thúc, nhiều nhất
bà ta cũng chỉ có thể sống hơn thêm một hai tháng nữa thôi. Cho dù ta và thúc không có hạ độc, từ lâu bà ta đã không có ý niệm
muốn sống trong đầu rồi. Mấy tháng nay bà ta không chịu uống thuốc, có lẽ ước nguyện lớn nhất chính là sớm đi đoàn tụ cùng phụ
hoàng. Chúng ta tiếp tục dùng dược, chỉ là giúp cho nguyện vọng của
bà ta sớm được thực hiện mà thôi. Ta và thúc không cần phải
giúp bà ta moột tay đâu! !” Nhớ mang máng trước đây, cách mấy ngày,
bà ta vẫn sai người dẫn hắn và đại ca đến Chiêu Dương điện, tuy rằng thời gian nói chuyện cũng không nhiều lắm, nhưng điểm tâm
cùng trò chơi ở Chiêu Dương điện rất tuyệt hảo, lúc này không
hiểu sao những hồi ức đó lại hiện lên cực rõ ràng!
Lúc này Thẩm Nặc Trù mới oán hận
nói: “Qúa dễ dàng cho mụ ác phụ này rồi! Ta đợi nhiều năm như
vậy, chính là chờ sau khi con kế thừa ngôi vị, có thể tra tấn mụ
ác phụ này. Không thể tưởng được — không thể tưởng được thế nhưng
chính mụ ta muốn cheết. Thật sự là quá dễ dàng cho mụ ta rồi !” Rốt cục cũng biết được bà ta không thể sống được bao nhiêu lâu
nữa, nhưng không biết vì sao, tâm nguyện nhiều năm sắp được như
mong muốn, nhưng trong lòng lại không có nửa điểm vui sướng, chỉ là
một cõi trô