
àng
cho ta…”
Thân
thể của tôi run lên, kết hôn với tôi? Ảnh chụp? Thì ra là ông ta, là ông ta
phái người theo dõi tôi!
Ti bỉ…
“Không
nhìn được, cháu không nhìn thấy… Ông! Trong mắt cháu chỉ có cô ấy, những thứ
khác…cháu cái gì cũng không nhìn được, thực sự không thể nhìn được…” Đường Diệc
Diễm bắt đầu lung lay thân mình, nhẹ nhàng buông tôi ra, hắn bi thiết nhìn chăm
chú vào Đường Triết Lý.
“Đông…”
Hắn quỳ gối trước mặt Đường Triết Lý, thân mình cao lớn cũng gập xuống, ở đại
sảnh, trước mắt bao nhiêu người.
Hắn quỳ
xuống trước mặt Đường Triết Lý…vì tôi!
“Ông,
cháu cầu xin ông, cháu van ông…”
“Đường
Diệc Diễm, cháu điên rồi! Cháu càng như vậy, ta càng muốn cô ta phải chết, cô
ta sẽ chỉ biết huỷ hoại cháu!” Đường Triết Lý bất khả tư nghị nhìn hắn, tay
đang nắm cây gậy cũng bắt đầu run run.
“Ông!”
Đường Diệc Diễm ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng. “Nếu… nếu như cô ấy chết, cháu mới
thật sự bị hủy hoại…”
Lần đầu
tiên tôi nhìn thấy nước mắt của hắn. Trước kia, tôi từng cảm giác được nước mắt
hắn rơi trên người tôi nhưng chưa từng thấy tận mắt. Bây giờ, chính vào thời
khắc này, tôi tinh tường nhìn thấy nước mắt chậm rãi rớt xuống từ khóe mắt của
hắn, tựa như lửa, tựa như ngọn lửa đang thiêu cháy trái tim tôi, đau đớn, rối
rắm... nước mắt của tôi cũng từ từ rơi xuống.
Đường
Diệc Diễm, không đáng, tôi không đáng!
Đường
Triết Lý xanh mét mặt, thân mình kịch liệt run rẩy, chật vật, không dám tin, bi
thống… không ngừng trình diễn trên mặt ông ta.
Một lúc
lâu sau, ông ta mới nặng nề cất tiếng nói:
“Cút
đi, mang theo con đàn bà này vĩnh viễn cút khỏi tầm mắt của ta, Đường Diệc
Diễm, ngươi không còn là người của Đường gia nữa…!”
Đường
Triết Lý tức giận bỏ đi, Đường Diệc Diễm vẫn còn quỳ gối ở đó, đầu buông xuống,
thân mình càng ngày càng gập lại, bàn tay hắn siết chặt đến mức khớp xương trở
nên trắng bệch, miệng tràn ra tiếng nức nở giống như dã thú bị thương. Thật lâu
sau...
Tôi cắn
chặt môi, ngơ ngác đứng đó nhìn hắn, trong lòng đau đớn không sao diễn tả nổi.
Cuối cùng, tôi chậm rãi đi về phía hắn, ngồi xổm xuống, gắt gao ôm lấy thân
mình đang cuộn lại của hắn, đầu tựa vào tấm lưng rộng lớn của hắn, nước mắt
cũng thấm ướt vai hắn.
Đường
Diệc Diễm, anh là đồ ngốc, ngốc quá…!
Tôi trở
về phòng, bắt đầu thong dong chuẩn bị nấu cơm, giống như bao ngày khác, cảm
giác khó chịu vừa rồi ở bụng cũng đã giảm bớt một chút, đại khái là đứa nhỏ
chắc cũng thấy khó chịu!
Khó
chịu…
Nước
mắt từng giọt từng giọt rơi xuống bồn rửa chén, chậm rãi dung hoà với dòng nước
đang xối xả chảy ra từ vòi, mỗi một giọt đều làm thành một đóa bọt nước nho
nhỏ, trong suốt.
Trên
bàn đã dọn sẵn cơm, đợi lát nữa khi Diệc Diễm trở về là có thể xào rau rồi.
Tôi đi
ra khỏi phòng, dọc theo đường mòn tiến về phía bờ biển cách đó không xa, gió
thanh mát mang theo hương vị của nước biển, từng đợt mơn trớn hai má của tôi,
đây là lần cuối cùng, lần cuối cùng có thể thoả thích tản bộ ở nơi này.
Đây
từng là nơi hạnh phúc nhất mỗi khi nhớ lại. Nhưng giờ đây, nó lại trở thành nơi
đau khổ nhất. Có phải thứ gì cũng đều có hai mặt hay không? Vui vẻ đến cực hạn
chính là lúc đau đớn tới vô biên…
Chúng
tôi vẫn quá ngây thơ, ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần gắt gao nắm tay đối phương là
sẽ không thể nào tách ra nữa…
Ngây
thơ nghĩ rằng, chỉ cần làm bộ như cái gì cũng không biết thì sẽ hạnh phúc…
Bất tri
bất giác, tôi đã thong thả đi tới bên kia, những khi chúng tôi đi tản bộ cũng
chưa từng đi đến xa như vậy. Tôi nhìn nhìn đồng hồ, ánh sáng màu tím phản chiếu
lên đôi mắt tôi, bây giờ tôi đã có thể gỡ nó xuống bất cứ lúc nào, mật mã chính
là ngày đầu tiên tôi và Đường Diệc Diễm gặp nhau, và tôi cũng mới biết được
cách đây không lâu. Trước kia tôi đã nghĩ rất nhiều, cũng chưa bao giờ nghĩ đến
ngày này, bởi vì ngày đó từng là thời điểm đau khổ nhất trong lòng tôi.
Một
bóng người lén la lén lút cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, ánh mặt trời chiếu
thẳng vào vết sẹo dữ tợn kia khiến tôi lặng người tại đó. Là hắn, đúng là hắn…
Tôi lập
tức trốn phía sau một ngôi nhà gỗ, nhìn người đó rón rén đi qua chỗ ẩn nấp của
tôi, tập tễnh bước về phía trước.
Tôi như
ngừng thở, ngồi xổm xuống, thân mình hơi loạng choạng, bụng sao lại bắt đầu...
Tôi ôm
bụng, đau đến nhíu mi.
Nhất
định là có bí mật gì đó, người đàn ông này nhất định là có vấn đề!
Con à,
nhẫn nhịn một chút!
Tôi
nhìn thấy người đàn ông đó đi vào một gian phòng cũ nát, cửa “két” một tiếng
khép lại. Tôi cảnh giác nhìn bốn phía, cắn răng, thật cẩn thận bước tới gần.
Vừa ngồi xổm xuống bên cửa sổ, một giọng nói quen thuộc lập tức truyền từ bên
trong ra.
Một
giọng nói… ôn hòa, hé ra khuôn mặt thiện lương.
Tôi che
miệng lại, nâng đầu lên, nhìn thấy Đường Tỉ Lễ cầm một xấp tiền mặt giao cho
người đàn ông đáng khinh kia.
Bọn họ…
“Mày
ngu à? Mày không biết con đàn bà kia đang ở chỗ này sao?”
“Tôi
biết, nhưng mà... Ngài không hiểu đâu, mỗi ngày tôi đều mơ thấy ác mộng, anh ta
sẽ không bỏ qua cho tôi, sẽ không bỏ qua đâu! Ông chủ, hôm đó tôi đi