Teya Salat
Cầm Thú Buông Cô Nương Kia Ra

Cầm Thú Buông Cô Nương Kia Ra

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323034

Bình chọn: 7.00/10/303 lượt.

c giận phừng phừng, lấy một chọi năm, đánh cho tên Vương đầu to kia không khác gì cái đầu heo. Vương Kiến thấy con trai mình phải chịu thiệt như vậy, vì thế liền làm loạn cả văn phòng giáo viên, bắt nhà trường phải xử phạt Vệ Bắc thật nặng.

Chuyện ầm ĩ này kéo dài đã vài ngày, hiệu trưởng trường tuy biết Vương Ý này cũng chẳng phải đứa học trò tốt lành gì, nhưng lại ngại cha mẹ nó có tiền có thế, không chịu nổi áp lực, đành phải thỏa hiệp, định bụng cho người gọi điện thoại thông báo cho ba mẹ Vệ Bắc về chuyện xử phạt con họ.

Ngay tại thời khắc mấu chốt này, trong khu lại xảy ra một chuyện lớn vô cùng.

Ở thôn trấn mà Diệp Sơ cùng mọi người đang ở kia, bởi vì trước đó vài ngày thị trấn cũ được quy hoạch thành thành phố mới, vốn dĩ chính quyền cũ sẽ được làm tiếp ở thành phố mới, đang giữa lúc hỗn loạn thì không biết từ đâu ra mà cấp trên bỗng nhiên nhận được một bức thư nặc danh, tố cáo vị nguyên trưởng trấn họ Hàn nào đó tham ô nhận hối lộ, tình hình vô cùng nghiêm trọng. Lãnh đạo thành phố sau khi nhận được bức thư này cực kì coi trọng, phái thanh tra kỉ luật xuống dưới điều tra, quả nhiên tra ra được vấn đề.

Thì ra họ Hàn kia vẫn luôn lén lút giở trò tham ô nhận hối lộ, sự việc bây giờ bị bại lộ, họ Hàn kia nhận tội bắt giam, để lại vị trí trưởng khu không ai ngồi, vì để ổn định lòng dân, vị phó khu tự nhiên được nâng đỡ lên làm thay họ Hàn.

Người được nâng đỡ lên làm trưởng khu họ họ Tô, là một nhân vật rất lợi hại, sau khi nhậm chức liền nhanh chóng dọn sạch tàn dư dưới cấp của trưởng khu tiền nhiệm, đem người của mình từng người một đề bạt lên, trong số đó bao gồm cả Vệ Đông Hải—-ba của Vệ Bắc.

Vệ Đông Hải làm công việc của người trợ lí dưới chế độ Xô-viết hơn mười năm nhưng không có chút tiếng tăm gì, bây cuối cùng cũng được ngẩng đầu, dường như chỉ qua một đêm thôi, thằng nhóc Vệ Bắc kia từ một đứa gia cảnh bình thường liền trở thành con em cán bộ cao cấp, chuyện này chẳng mấy chốc truyền đến tai hiệu trưởng nhà trường.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)Lãnh đạo nhà trường mất bình tĩnh, sau khi nghe ngóng toàn bộ sự việc, tên Vương Kiến kia hình như cũng vì vụ án trưởng khu nhận hối lộ mà bị liên lụy, nhất thời nóng nảy.

Chuyện là, Vệ Đông Hải buổi sáng nhận được thông báo của nhà trường, nói con trai hắn bị xử phạt, buổi chiều đã có người phái đến cười ha hả tới cửa nhận tội, cuối cùng đã cứu được cái mông của thằng nhóc Vệ Bắc thoát một trận chổi lông gà của ba ba hắn.

Chuyện này về sau không biết bị truyền ngoài ra như thế nào, trong trường truyền tai nhau bàn tán sôi nổi, càng nói càng thêm thần kì, mọi người tung tin vịt Vệ Bắc có ba làm quan, thế lực rất lớn, ngay cả hiệu trưởng cũng phải nể hắn.

Kỳ thật nào có khoa trương như vậy, chẳng qua hiệu trưởng không muốn rước phiền toái vào thân mà thôi, thế nhưng thân phận của Vệ Bắc lại như được nhuốm màu thần bí—-con em cán bộ cao cấp thành phố, trong trường lại càng không ai dám đến trêu chọc hắn.

___________pingki____________

Thời gian nhoáng một cái đã trôi qua được một nửa học kì đầu tiên của trung học.

Mắt thấy phải đối mặt với kì thi đầu tháng ba, áp lực học tập đều rất lớn, giáo viên trường vì muốn cho học trò của mình trải nghiệm trước bầu không khí căng thẳng nên đã cố ý gia tăng lượng bài tập cho học trò làm.

Diệp Sơ có một thói quen, thích làm một nửa bài tập ở trường, một nửa còn lại thì đem về nhà làm.

Ngày đó, bài tập nhiều hơn mọi khi, lúc cô thu xếp đồ về nhà thì trời đã tối đen như mực, trong phòng học không còn mấy người, cô từ trên cầu thang bước xuống, lòng vòng qua mấy khúc rẽ, thiếu chút nữa thì đụng phải Vệ Bắc ở chân cầu thang ra về.

Lúc ấy, trên lưng hắn đeo một balô một quai xéo, trong tay xách một quả bóng, cả người đầy mồ hôi.

Diệp Sơ hỏi: “Này, sao giờ này cậu còn chưa về nhà?”

“Liên quan quái gì tới cậu?” Vệ Bắc ‘xuy’ một tiếng, đem bóng cất vào trong cặp sách, thằng nhóc này cũng hay nha! Đeo một cặp sách trống không về nhà, giấu cả quả bóng bên trong, nếu để cho ba hắn biết được, phỏng chừng tức quá lại mắng ‘sinh con trai không bằng sinh quả bóng cho xong’.

Diệp Sơ thấy thái độ hắn như vậy, cũng không để ý, vượt qua hắn mà đi, mới đi chưa được vài bước, tên nhóc họ Vệ ở phía sau đã bắt kịp.

“Diệp Phì, ngày nào cậu cũng đeo nhiều sách như vậy về nhà mà không sợ nặng sao?”

Cậu tưởng cậu là ai chứ? Chỉ cần đeo quả bóng sau lưng thôi sao? Diệp Sơ không để ý đến hắn, quay người bước đi.

Vệ Bắc thấy cô không trả lời mình, đứng một chỗ lầm bầm lầu bầu: “Cũng đúng, cậu béo như vậy, chắc chắn là khỏe hơn người khác rồi….Aiz, mớ sách kia nặng đến mức nào a? Đưa tôi xách thử xem!” Nói xong, hắn rất không khách khí đi lên xách lấy cặp sách trên lưng Diệp Sơ.

Diệp Sơ còn ghi nhớ lời mẹ già dạy bảo, cách xa thằng nhóc nhà họ Vệ ra, không được gần nó, vì thế liền kéo quai cặp lại không cho hắn lấy.

Hai người cậu kéo tôi giành, bỗng nhiên từ hai bên chạy ra mấy bóng đen, bao vây hai người lại.

Diệp Sơ ngẩn ra, chờ đến lúc lấy lại tinh thần thì Vệ Bắc đã vọt lên chắn trước mặt cô.

“Vương đầu to, mày muố