Polly po-cket
Cám Ơn Anh, Khiến Em Yêu Bắc Kinh Mùa Đông Này!

Cám Ơn Anh, Khiến Em Yêu Bắc Kinh Mùa Đông Này!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322761

Bình chọn: 8.00/10/276 lượt.

ng

có bụng dạ nào ăn nữa, đợi cô giáo về nói sau.” Lâm Tiểu Niên cười như vô hồn.

“Rốt

cuộc vì chuyện gì?” Cát Ngôn hỏi ai, ai cũng nhất định không nói.

“Không

phải chuyện to tát gì cả.” Lâm Tiểu Niên không muốn giải thích với Cát Ngôn, sợ

cô ấy nghe sẽ lo lắng.

Đến hai

rưỡi chiều, cô giáo ở phòng bảo vệ mới quay lại: “Nghĩ kĩ chưa? Định trả lại ví

tiền cho người ta chưa?”.

“Em

không lấy ví tiền của bạn ấy, làm sao có thể trả được?”

Nghe

Lâm Tiểu Niên nói như vậy, cô bảo vệ không nói được lời nào. Cô giáo gọi điện

về ký túc, gọi ba người còn lại trong phòng đến đối chất.

Đến lúc

này, Cát Ngôn mới hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Tam

Nguyệt, cậu nói ví tiền do Tiểu Niên cầm?” Cát Ngôn hỏi Thẩm Tam Nguyệt.

“Mình

không nói!” Vành mắt của Thẩm Tam Nguyệt vẫn sưng húp.

“Vậy

tại sao cô giáo ở phòng bảo vệ gọi Tiểu Niên đi? Cậu ấy sao có thể lấy trộm ví

tiền của người khác?” Cát Ngôn là một người nóng tính, không kìm nổi đã to

tiếng với Thẩm Tam Nguyệt.

Thẩm

Tam Nguyệt không nhìn Cát Ngôn: “Gọi cậu ấy đi liên quan gì tới mình? Mình không

biết gì cả.”

Quan

Lan đứng ở bên khuyên giải, nói với Cát Ngôn: “Phòng chúng ta chỉ có mấy người

như vậy, cậu không lấy, Tam Nguyệt không lấy, không phải cô ấy thì ai?”

“Cậu im

miệng đi!” Cát Ngôn trừng mắt nhìn Quan Lan: “Tiểu Niên là người thế nào, tôi

rõ hơn cậu.”

Đối

chất cả buổi chiều, vì Thẩm Tam Nguyệt một mực không nói, Cát Ngôn dựa vào nhân

cách của mình đảm bảo Lâm Tiểu Niên sẽ không tùy tiện lấy đồ của người khác,

nên sự việc càng ngày càng bế tắc.

Nhưng

đến ngày thứ Hai, cô giáo ở phòng bảo vệ lại tìm Lâm Tiểu Niên nói với cô rằng

Quan Lan đã tìm thấy ví tiền trong tủ của cô ấy, nhưng 1.500 tệ bên trong ví đã

không cánh mà bay.

Lần

này, cô giáo ở phòng bảo vệ cũng không nể mặt: “Em Lâm Tiểu Niên, em biết hành

vi của em là hành vi gì không? Chiếm đoạt!”.

Giọng

nói gay gắt của cô giáo ở phòng bảo vệ khiến cho Lâm Tiểu Niên không hiểu

chuyện gì đang xảy ra: “Em đâu có chiếm đoạt?”.

“Bằng

chứng trước mắt, phủ nhận cũng vô dụng! Chúng tôi sẽ thông báo cho sở cảnh sát,

để họ tiếp nhận điều tra vụ này.” Cô giáo phòng bảo vệ trịnh trọng tuyên bố.



Vu Hữu

Dư vốn cho rằng trờ đùa tai ác của mình khiến cho Lâm Tiểu Niên sợ, nên cô sợ

không đến phòng tự học nữa.

Ngày

hôm đó, trước mặt mọi người, khi anh nói thích cô, ánh sáng long lanh nhưng đầy

tức giận trong đôi mắt trong sáng của cô khiến anh mất hết lý trí, trái tim anh

như mê mẩn, say đắm.

Khoảnh

khắc đó, mặc dù đang trêu đùa, nhưng trong lòng có sự hy vọng không thể nói rõ.

Mình

thực sự thích cô ấy sao? Anh tự hỏi.

Mặc dù sau

đó anh tuyên bố anh sẽ theo đuổi cô, nhưng suy cho cùng cũng có mấy phần trêu

đùa và giận dỗi.

Theo

tính cách của anh, có lẽ tìm một người con gái chơi cùng thì được nhưng thực sự

theo đuổi một người, anh vẫn có phần không muốn tiến xa hơn. Anh không thích bị

gò bó, cũng không muốn gây thêm phiền phức cho mình.

Dựa vào

điều kiện của anh, chỉ cần giơ ngón tay trỏ, sẽ có một đoàn mỹ nhân xếp hàng

chờ anh chọn lựa, anh hà tất phải hao tốn tâm sức đi theo đuổi cô nữ sinh bướng

bỉnh này sao?

Nhưng,

thực sự cô có điều gì đó rất khác so với đám đông kia…

Anh

thích bộ dạng lúng túng khó xử của cô, anh muốn làm cô tức giận, nhìn cô tức

giận cũng là một niềm vui trong cuộc đời nhàm chán này. Anh tin rằng anh đã có

chút không bình thường.

Bây giờ

không nhìn thấy cô, trong lòng dâng lên một sự mất mát và buồn phiền khó nói

ra.

Vu Hữu

Dư nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều, ngày hôm đó trong phòng tự học, có phải anh đã

quá đáng quá không?

Anh hạ

quyết tâm tìm bằng được Lâm Tiểu Niên xin lỗi, xóa bớt phiền phức cho cô, như

thế đồng thời cũng khiến mình phiền phức hơn.

Vu Hữu

Dư đứng dưới sân ký túc xá, hét to “Lâm Tiểu Niên”, đợi một lúc lâu cũng không

có người ra. Sau đó một bạn bên cạnh phòng 208 thò đầu xuống nói với anh: “Lâm

Tiểu Niên à, đến sở cảnh sát rồi, các bạn ở phòng đó cũng đi cùng.”

“Gì cơ,

đến sở cảnh sát?” Vu Hữu Dư không hiểu. “Cô ấy đi sở cảnh sát làm gì?”.

“Không

biết… Nghe nói Lâm Tiểu Niên lấy ví tiền của Quan Lan.”

“Em à,

trò đùa của em không thú vị chút nào.” Vu Hữu Dư ngắt lời. “Cô ấy lấy ví tiền

có tác dụng gì?”.

“Sao em

biết được, nếu như không lấy, bọn họ đến sở cảnh sát làm gì?”.

Bất

luận đi tới đâu Lâm Tiểu Niên một mực nói: “Em không lấy ví tiền của Quan

Lan!”.

Đồng

chí cảnh sát cũng gọi Thẩm Tam Nguyệt và Quan Lan đến, bọn họ muốn hiểu ý câu

“lương tâm cắn rứt” mà Tam Nguyệt nói trong ngày hôm đó, do đó để Thẩm Tam

Nguyệt viết lại toàn bộ quá trình sự việc xảy ra.

Khi

Thẩm Tam Nguyệt đang do dự không biết nên viết thế nào thì Tô Bắc Hải đến.

Qua tấm

kính ngăn của phòng thẩm vấn, Thẩm Tam Nguyệt nhìn thấy sắc mặt lo lắng của Tô

Bắc Hải, tinh thần đầy chán nản.

Cô nghĩ

đến câu mà anh nói với cô trong hoa viên nhỏ ở trung tâm trường: “Tam Nguyệt,

anh đã thích người khác.”

Lúc đó,

cô còn cười ngốc nghếch: “Không thể nào, anh vốn không có cơ hội thay đổi tình

cảm, yêu người