
ịu
dàng nói, "Miên Miên, em cũng không muốn Triệu minh ngay cả công việc hiện
tại cũng mất đi chứ?"
Dịu dàng giọng nói cũng là cực độ hàn khí, cô vẫn không có nói chuyện, chẳng
qua là nhẹ nhàng hướng vào trong lồng ngực anh, mặc dù vòng ôm của anh vẫn ấm
áp cùng hương thơm thoảng thoảng như xưa, nhưng mà cô rốt cuộc vẫn không tìm được
cái loại cảm giác ấm áp như ngày bé , xuyên thấu qua da thịt truyền tới chỉ có
cảm giác lạnh lẽo cự độ cùng đau khổ ngập trời.
Vì sao chuyện lại phát sinh đến bước này? Anh hai, em rất muốn nói với anh,
em chưa từng muốn cùng người khác rời đi, rời xa khỏi anh, ở trong lòng em, bất
kể anh có nói cái gì làm cái gì, anh đều là anh hai của em, là người mà cả đời
này em luôn tôn kính cùng yêu mến, là người thân duy nhất mà em dựa dẫm vào cả
đời này.
Anh rất chán ghét người nhu nhược yếu đuối cùng phiền phức, em phải đối với
anh thế nào đây, khi mà em rất sợ hãi rằng có một ngày anh sẽ tức giận chán
ghét em mà rời xa em.
Em biết nói điều này với anh thế nào đây, anh hai?
Trong trí nhớ mười bảy năm ngắn ngủi của cô, có một khoảng trống không.
Ước chừng là khoảng thời điểm chín hay mười tuổi gì đó, một mảnh kí ức kia
lúc hiện lúc không, giống như là đài truyền hình bị nhiễu sóng vậy, mờ mờ ảo ảo,
duy chỉ có hình ảnh những bông tuyết bay đầy trời là hiện lên rõ ràng.
Anh hai nói, lúc cô chín tuổi, bị ốm nặng, sau cơn sốt đó, cô đã mất đi phần
kí ức của cả chín năm trước đó.
May nhờ có bác sĩ Lữ tỉ mỉ trị liệu, cô đã tìm được kí ức của tám năm trước
đó, duy chỉ có khoảng thời gian nguyên một năm lúc cô chín tuổi là cô không
cách nào nhớ ra nổi.
Cô thừa nhận, cô là một người rất lạc quan, phần kí ức đã mất đi kia, dù đã
cố cũng không tìm về được, thì cô cứ thuận theo tự nhiên. không ép bản thân phải
nhớ bằng được.
Mà đối với kí ức trống rỗng này, cô cũng chưa bao giờ muốn tìm nó về. Giống
như từ sâu trong tiềm thức, có một âm thanh vang vọng nói cho cô biết rằng, nếu
như kí ức kia quay về, thì suốt cả cuộc đời cô sẽ vĩnh viễn không bao giờ thoát
khỏi con ác mộng đeo duổi cô bấy lâu nay.
Cô cũng thừa nhận, cô là một người rất hèn nhát. Cô tự gạt bản thân không
quan tâm đến những chuyện đã xảy ra, cứ thế sống cuộc sống vui vẻ, nhưng cô biết,
một ngày nào đó, nó sẽ chạm đến giới hạn và bùng nổ. Lúc đó cô sẽ phải thừa nhận
sự thật mà đối mặt với nó.
Lúc mười ba tuổi, cô nhớ lại chuyện dì nhỏ cùng cha cô vì bị tai nạn máy
bay mà qua đời.
Quên nói, lúc cô mười tuổi, cha cô cùng dì nhỏ đến biển Ca-ri-bê hưởng tuần
trang mật, lúc trở về phi cơ gặp trục trặc bị rơi xuống biển Thái Bình Xương,
không thể tìm được thi thể. Ông ngoại cô sau khi nghe được tin đó, đã bị đột quỵ,
tay chân không thể cử động, cũng không thể nói chuyện được nữa.
Dĩ nhiên đây cũng là anh hai kể lại cho cô nghe, những chuyện xảy ra trong
khoảng thời gian một năm đó đều là cô nghe mọi người kể lại.
Nhìn nụ cười của hai người trên bia mộ, cô đặt bó hoa xuống.
Mặc dù hai người khi sống hay cãi nhau những ít ra khi chết cũng được chôn
cùng một huyệt.
Dì nhỏ, người dì ôn nhu xinh đẹp của cô, cô hi vọng dì có thể sống hạnh
phúc ở thế giới bên kia.
"Em là Miên Miên phải không?" Cô đang chìm trong suy nghĩ của
mình, đột nhiên bên cạnh một giọng nam có vẻ vui mừng vang lên.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy một thanh niên đẹp trai tuấn lãng, tay cầm bó
hoa hồng trắng, gương mặt lộ vẻ vui mừng nhìn cô.
Cô có chút nghi hoặc nhìn người thanh niên đang bước tới, trong đầu cô gắng
tìm tòi hình ảnh này, nhưng rốt cuộc vẫn không nhớ được đó là ai.
Thanh niên kia vui vẻ nhếch môi, thấy cô nhìn chằm chằm mình, có chút xấu hổ
gãi gãi đầu, "A, đúng rồi anh quên tự giới thiệu mình, anh tên là Triệu
Minh, là nhân viên dưới quyền của cha em." Nói xong, còn cười rất tươi.
Thật ra cô không phải là người dễ dàng làm quen với người lạ, nhưng nụ cười
rạng rỡ như ánh mặt trời của Triệu Minh, lại đầu độc cô thành công. Cô gật đầu,
cười nhẹ nhàng, ngọt ngào nói: "Anh Triệu Minh, em là Miên Miên".
Triệu Minh dường như bị một tiếng "Anh Triệu Minh" vô cùng ngọt
ngào của cô mê hoặc, lời nói có chút ấp úng, "Miên Miên tiểu thư,em gọi
anh Triệu Minh... anh Triệu Minh?"
Cô gật đầu mỉm cười, lần nữa gọi một tiếng "Anh Triệu Minh."
Triệu Minh vừa nghe, càng thêm kích động, thân thể nghiêng về phía trước,
tay phải kéo lấy tay cô.
Không biết tại sao, cô đột nhiên tỉnh lại, cô rất ghét đụng chạm với người
khác phái, ngay cả anh hai, bây giờ cô cũng thấy không thoải mái.
Cô tự nhận mình không phải là một người nhanh nhẹn, nhưng là trong ba năm
qua, ngày ngày phải né tránh cái ôm yêu mị của "sói" Lăng Thịnh, cô
đã sớm luyện thành Lăng Ba Vi Bộ.
Nghiêng thân mình đi, cô dễ dàng né tránh bàn tay của Triệu Minh, anh hiển
nhiên cũng không ngờ rằng cô sẽ tránh bàn tay của mình, có chút xấu hổ, khuôn mặt
dễ nhìn trở nên đỏ bừng.
Có chút không nhẫn tâm nhìn nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời kia vụt tắt, cô
vội mở miệng giải thích, "Thật xin lỗi, anh Triệu Minh, em có chút không
thoải mái khi chạm vào người