
ngạc nhiên không thể tin vào của lỗ taimình. Bọn
họ...... Không phảibằng hữu của Nguyên Dắng sao? Cho dù không phải bằng hữu,
cũng nên là hương thân, hàng xóm, cho dù không có tình nghĩa, cũng xác nhận
ngày xưa không oán, ngày gần đây không cừu, cớ gì? Muốn rủa hắn đi tìm chết?
“Khụ! Món nợ ta hứa tháng
này trả cho hắn, lại không xong, đến cuối tháng này, ta tính tính...... Tổng
cộng là một trăm ba mươi bốn lượng. Ông trời ơi, ta phải chạy nhanh về nhà nhìn
xem còn có cái gì có thể cầm nữa không.”Nói chuyện làHoàng Phủ tiên sinh mở
trường dạy học.
“Kia tính cái gì nha, ta
còn nợ hắn hai trăm tám mươi chín lượng bạc, mấy khẩu đất cằn của ta hắn lại
nhìn không vừa mắt, giờ cũng cầmkhông được nữa nè!”Khiêng cái cuốc, cuốn ống
quần, mới từ trong vườn bước vào,mặt Tiểu Cùkhổ đại sầu thâm.
“Ai, ta nói, Khúc phòng
thu chi, lần này ngài tự mình chạy đến, là muốn thừa dịp Nguyên công tử chết,
muốn đục nước béo cò thu hồi này toà nhà
đúng không? Gian nhà rách nát ngoài cửa trấn nhiều năm không sửa chữa dột nát
hết, quý nhânngàithật sự ở không nổi nữa sao?”Cô chủ khách sạncười hì hì châm
chọc: “Xembàn tínhngài lần này đánhcũng thật vang! Bất quá ta chỉ không hiểu,
ngàitốt xấu gì cũng quản lí bạc trấn này nhiều năm, số bạc
ngài kiếm được thường ngày chạy đâu mất hết rồi?”
“Vậy còn ngươi?Ngươi tới
làm gì?Chẳng lẽ khách sạn của ngươi cũng thiếu tiền của họ Nguyên sao?” Khúc
phòng thu chichế giễu, mặt vẫn cứvân đạm phong khinh, không thừa nhận cũng
không phủ nhận, hỏi ngược lại: “Còn có nữ nhân Hoa Trà Yên kia luôn e sợthiên
hạ không loạn hôm nay sao lại không đếngiúp vui......” Hắncòn chưa dứtlời, từ
ngoài phòng một nữ nhân trẻ tuổi trang phục đạo sĩ và đạo cụ hạng nặng giống
như trận gióvọt vào, một tay cầmkiếm gỗ đào, một tay cầm một lá bùa, trên
vaicòn mang mộtgói đồ to. Mọi người nhìn lên, đúng lànữ đạo sĩhọ Hoa trên đạo
quan phía Tây.
“Chết...... Chết......
Chết chưa vậy?” Nàng chạy đến cấp, mái tóc đã thành cỏ bồng, còn vừa thở hổn
hển vừa hỏi: “Ôi mẹ tôi ơi, buổi trưa hôm nay ta bất đắc dĩ mới tự mình xuống
núi đến trấnMã gia bên cạnhlàm cọc cúng bái hành lễ, làm đến một nửa chợt nghe
Tiểu Kinh gọi người mang thư đến nói rằng Nguyên công tử của chúng ta đã sắp
chết,ta chạy nhanh ngựa không dừng vó trở về, đến năm mươi dặm nha, ...... Năm
mươi dặm đó...... Vù vù......”
“Chạy gấp như vậy làm gì?
Đâu có ai trành giành chuyện làm ăn của cô, chúng tôi đâu thèm viết mấy chữ bùa
chú gà bới đó làm gì.” Cô chủ khách sạnbĩu môi, cười khẩy nói: “Ta đoán là sợ
bỏ lỡ trò hay xemđúng không?”
“Vội vã trở về đương
nhiên là có đạo lý của vội vã trở về!” Hoa đạo sĩ nói đúng lý hợp tình: “Nếu
chết rồi, ta liền phải về nhà để lấy trang phục và đạo cụthu hồn, còn phải
thuận tiện đến cửa hiệu quan tài thông báo cho lão Tạ một chút; Nếu tạm thời
chỉ hấp hối, thì phải chuẩn bị mọi thứ trước...... Nói với ngươi,ngươi cũng
không hiểu đâu, khác nghề như cách núi mà!”
“A a, chúng ta Hoa đại sư
thật đúng là tận chức tận trách a, nói thật sự đầy đủ nghề nghiệp phẩm hạnh,
thật làm gương chođạo sĩkhắp thiên hạ!” Dự tính trở về trường tìm cái gì cầm
tạm để trả nợ, Hoàng Phủ tiên sinh trước khi đi cũng không quên vui vẻ châm
chọc người một chút.
“Vô nghĩa, nếu đổi ngươi
là ta, chỉ sợ chạy đến còn nhanh hơn.” Hoa đạo sĩ mặc kệ hắn, quay đầu hỏi nữ
đại phu: “Có chết không? Ngô, nhưng không sao, ta có hai loại trang phục và đạo
cụ đều có chuẩn bị, không sợ làm lỗi đâu.”
Nữ đại phu có tiếngtính
tình rất tốt, vẫnkhông nói một lời, chỉ nở nụ cười, nắm lấy tay hai lão nhân
gia trong phòng đang giận đến mức đỉnh đầu sắp bốc ra hơi nước đi nấu thuốc.
Thấy không còn trò gì hay để nhìn đám đông còn lại cũng hứng thú rã rời ào ào
rời đi.
“Nói nhanh lên, rốt cuộc
là ai có lá gan đả thương hắn? Vậy” Hoa đạo sĩ vẫn chưa có ý định đi, tìm cô
chủ khách sạn hỏi thămchân tướngsự tình: “Người khác không biết, ngươi đương
nhiên biết, đúng không?”
“Quản nhiều như vậy làm
gì?Dù sao không phải ta.” Cô chủ khách sạn nhún nhún vai, nói rõ hết thảy không
liên quan đến mình.
“Đó là ai vậy? Mau nói
cho ta biết, nếu không tối nay ta sẽ ngủ không yên nha!” Hoa đạo sĩ chưa từ bỏ
ý định.
“Nói cho ngươi làm cái
gì? Muốn thay hắn báo thù sao? Ai, ta nói, ngươi từ khi nào thì trở nên nhiệt
tình như vậy?” Cô chủ khách sạn hồ nghi ngắm nàng, trên khuôn mặt tô son điểm
phấn đột nhiên cười hì hì: “Chẳng lẽ, ngươi cũng là một『 nguyên tiêu』? Coi trọng Nguyên công tử nuông
chiều từ bé của chúng tôi?”
“Chẳng qua ta chỉ có
thiện tâm, quản việc hồng trần thôi, ai có công phu nấu Nguyên tiêu (bánh trôi
nước) ăn! Nói sau ta đối với tiểu hài tử không có hứng thú.” Hoa đạo sĩ trợn
mắt liếc nàng, một đôi mị nhãn nhanh như chớp vừa chuyển, liếc mắt đến Nguyễn
Chân Chân ngồi co ro ở góc phòng đang xuất thần nghe các nàng nói chuyện.
“Muộitên là...... Nguyễn
Chân Chân? Đúng không?” Nàng đi qua, đem Nguyễn Chân Chân từ góc nhỏ lôi ra
ngoài.
“Đúng vậy.”
“Muội luôn luôn tại nơi
này?” Hoa đạo sĩ như đăm chiêu nhìn nàng